Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Tuấn Khải rút tay ra, lùi lại hai bước, đứng ở giữa cửa thang máy, dùng hành động bày tỏ thái độ từ chối. Vương Nguyên nhìn thấy sự dứt khoát trong mắt anh, không phải lạnh lùng, mà là bài xích sâu sắc từ đáy lòng, không phải bài xích thân thể cậu , cũng không phải bài xích cậu tới gần, mà là muốn vứt hoàn toàn cậu bên ngoài thế giới của anh, cho dù cậu dựa vào anh đến gần hơn nữa, khoảng cách tới trái tim anh chưa bao giờ là gần cả.

Anh quay người lại rời đi, cậu đứng trong thang máy, cho tới tận khi cửa thang máy sắp tự động đóng lại cậu mới xông ra ngoài, đi phía sau anh. Cậu nhìn bóng lưng ngày càng lạnh lùng, ngày càng cô lãnh, cắn môi, máu chảy càng không kiêng nể gì, cậu giống như mất đi cảm giác đau đớn, hoàn toàn bất chấp, để máu từ cánh môi chảy xuống.

Anh ấn vân tay, đứng ở cửa, "Tôi cho cậu một cơ hội, rời khỏi đây."

Cậu đứng không xa phía sau anh, "Tôi có thể đi đâu?"

"Cậu muốn đi đâu thì có thể đi tới đó." Anh vẫn không quay đầu lại nhìn cậu .

"Tôi chỉ muốn đi tới trái tim anh."

Anh hừ một tiếng, "Tôi nói lại lần cuối, cậu có thể rời đi, sống một cuộc sống tự do yên bình."

"Tôi cũng nói một lần cuối cùng, tôi chỉ muốn đi tới trái tim anh, trở thành người duy nhất trong trái tim của anh."

Anh chậm rãi xoay người, "Đây chính là cậu tự mình chọn."

"Tôi tự mình... chọn..."

Anh kéo cậu lại, đặt lên khung cửa, khóe miệng nhếch lên chế giễu, "Nếu đây là thứ cậu muốn, vậy tôi thành toàn cho cậu ."

Anh cúi đầu, hôn cậu , cánh môi kề sát vào nhau, máu huyết đan xen, có một loại ồn ào gần như chết lặng, cậu mở to hai mắt, nhìn gương mặt trước mắt mình, đột nhiên có một loại xúc động muốn rơi lệ, rõ ràng hành vi thân mật, nhưng lại giống như là buổi tế lễ hủy diệt, cậu nhắm mắt lại, đưa tay ôm lấy cổ anh, cùng anh gắt gao quấn lấy nhau.

Vương Nguyên không trải nghiệm được chút tốt đẹp nào khi l@m tình trong truyền thuyết, chỉ có nỗi đau cơ thể bị xé nát, giống như bị cắt thành hai mảnh, cậu chỉ có thể gắt gao cắn răng, khắp nơi đều đau, sau đó là trải nghiệm tê dại kinh khủng và cảm giác vô lực, giống như bị bao chìm trong nước biển, trơ mắt nhìn mình bị cuồng phong cuốn vào trong nước. Khắp nơi đều đau, lục phủ ngũ tạng đều như bị dịch chuyển, môi cũng đau, nhất là bị anh cắn liên tục.

Khi tất cả kết thúc, cậu nghi ngờ rằng mình đã chết đi sống lại, sau đó nghi ngờ tại sao tình yêu đáng sợ này có rất nhiều người theo đuổi nhiệt tình như thế.

Cậu nhắm mắt lại, cuộn tròn trên giường, trông cực kì đáng thương.

Trên giường có rất nhiều vết tích loang lổ, nhiều nhất là màu đỏ của máu. Vương Tuấn Khải tr@n truồng đứng ở bên giường, nhìn người cuộn tròn thành một cục, rõ ràng đã ngủ thiếp đi, dường như cũng có thể từ trên mặt cậu nhìn ra cậu đang chịu đựng bao nhiêu đau đớn. Trong lòng anh thế mà lại có một loại thỏa mãn kì lạ, sự đau khổ của anh rõ ràng không giảm đi chút nào, nhưng dùng loại phương thức ti tiện này làm cho người khác cũng đau khổ theo, trong lúc khiến cậu cảm thấy đau khổ, đồng thời anh cũng có được sự cân bằng quỷ dị, anh cho cậu cơ hội để rời đi, nhưng cậu hết lần này tới lần khác chính mình yêu cầu ở lại, vì thế anh ngay cả áy náy cũng không cần có.

Vương Tuấn Khải , cuối cùng mày cũng trở thành loại người mà mày ghét nhất, ghê tởm nhất.

Anh cười lạnh lùng với chính mình, xoay người, tùy tiện cầm quần áo mặc lại, đi đến ban công bên ngoài, anh trực tiếp ngồi trên mặt đất, nửa thân trên dựa vào tường, lấy từng điếu thuốc ra hút, cho đến khi xung quanh đều là khói lượn lờ, cho đến khi trên mặt đất đều là tàn thuốc, cho đến khi miệng tê dại đi không còn chút cảm giác, anh cứ như vậy lặp lại hành vi này.

Anh không biết mình đang canh cánh trong lòng cái gì, nhưng khi anh biết mẫu máu cùng DNA của hài cốt khớp nhau, rốt cuộc anh mới chịu thừa nhận, anh hi vọng chúng không cách nào trùng khớp, nhưng chờ mong như vậy, làm cho anh chán ghét chính mình.

Lúc Vương Nguyên tỉnh lại, chỉ có một cảm giác, đau, rất đau, chỉ là sự đau đớn  này nhắc nhở cậu rằng mình còn sống, thân thể hơi động đậy một chút, chính là đau xé xác, nhất là cảm giác truyền đến từ □□ nhắc nhở cậu đã trải qua chuyện gì. Loại quan hệ thân thể tra tấn này, làm cho cậu hiểu rõ, cậu và Vương Tuấn Khải chỉ có vậy thôi, không có khả năng tiến gần thêm một bước nữa, anh cần một người chia sẻ bất mãn trong cuộc sống của anh, mà cậu cần một cơ hội ở bên cạnh anh, ai cũng không nợ ai, giống như là giao dịch rất công bằng, mặc dù là giao dịch không có lợi thế.

Cậu chậm rãi ngồi dậy, rất đau, nhưng cậu vẫn không phát ra một chút âm thanh nào, cho dù phạm vi lọt vào mắt cũng không nhìn thấy người khác, quen rồi, dù sao có đau hay không, cũng sẽ không có ai quan tâm.

Trong không khí loáng thoáng truyền đến mùi khói, cậu cố gắng ngửi ngửi, hất chăn đắp lên người mình, di chuyển thân thể từng chút, cuối cùng cũng có thể ngồi ở bên giường, trong nháy mắt đứng lên, toàn thân đau đớn hội tụ cùng một chỗ, làm cho cậu mơ hồ ngã xuống đất, hai tay cô cậu giường, chậm rãi đứng vững, sau đó cầm lấy một chiếc áo choàng tắm, khoác lên người mình. Lúc khoác lên mình, nhìn thấy thân thể của mình, các loại dấu vết đan xen cùng một chỗ, giống như người bị bạo lực gia đình, thảm không đành lòng nhìn.

Cậu đến ban công, khoảng cách rất ngắn, cậu đi vô cùng khó khăn, theo mùi khói nồng nặc trong không khí, cậu biết anh nhất định sẽ ở đó. Tay chống lên cửa kính trượt, cậu nhìn thấy người đàn ông ngồi trên mặt đất, không biết có phải là may mắn hay không, Vương Tuấn Khải như vậy hẳn là rất ít người có thể nhìn thấy nhỉ? Giống như một thiếu niên nổi loạn, sau lưng cha mẹ mình lén lút trốn ở góc hút thuốc.

Cậu tựa trọng lượng toàn thân vào cửa kính, "Là bởi vì người trong lòng anh, mới khiến anh khác thường như vậy?"

Anh ngẩng đầu lên nhìn cậu một cách hời hợt.

Cậu không làm được nhiều động tác, thậm chí cũng không làm ra được biểu tình khoa trương gì đó, ngay cả miệng nói chuyện cũng đau, "Không phải anh nói người trong lòng anh đã chết rồi sao? Sao nhìn bộ dạng này của anh, giống như cậu ấy đã chết trong trái tim anh một lần nữa?"

"Cậu biết những gì?" Rốt cuộc anh cũng phản ứng với cậu .

Cậu suy yếu cười cười, có chút giống như đóa hoa mỏng manh bị gió mưa vùi dập, chỉ còn cánh hoa còn sót lại, so với héo rũ càng thảm thương hơn. Nhưng cậu chỉ muốn cười, bởi vì sự tiếp xúc và hành vi của họ, thật sự không giống thân thể nam nữ từng triền miên chặt chẽ, có điều cũng rất bình thường, vốn bọn họ không có chút triền miên nào.

"Tôi đoán, ngày hôm qua sau khi anh rời đi rồi trở về thì không đúng lắm, nếu như là chuyện về Trường Sinh Đường, anh sẽ không phản ứng như này, vậy nhất định là chuyện riêng của anh. Mà chuyện riêng của anh, cũng chỉ có người trong truyền thuyết kia, đại khái cũng chỉ có cậu ấy mới có thể khiến tâm tình của anh lên xuống." Cậu cười có chút châm chọc, "Không có được mới là trân quý nhất, đại khái anh mất đi cậu ấy, vì thế cậu ấy mới chiếm cứ vị trí trọng yếu trong lòng anh, nếu như cậu ấy còn sống, cũng sẽ trở nên hiện thực thế tục, không khác gì những người khác, cậu ấy may mắn, gặp được anh vào thời điểm thích hợp nhất, trở thành sự tồn tại có một không hai trong lòng anh."

"Cậu cảm thấy cậu có tư cách nói những lời này?"

"Tại sao không có tư cách? Vương Tuấn Khải , cậu ấy đã trở thành quá khứ, không thuộc về cuộc sống của anh, mà anh là người sống sờ sờ, anh sẽ quên cậu ấy. Còn tôi cũng là một người sống sờ sờ, sống có hi vọng đạt được bất cứ điều gì tôi muốn làm."

Anh lại châm một điếu thuốc, "Có lẽ cậu nói đúng, đại khái là cậu ấy chết vì tôi, cho nên tôi mới nhớ mãi không quên cậu ấy. Cho nên tôi có thể chỉ cho cậu một con đường rõ ràng, học theo cậu ấy, có lẽ tôi cũng đối xử với cậu đặc biệt một chút."

"Nhưng sự thật tàn nhẫn, tôi mới không ngốc như vậy, còn sống thì còn có hi vọng, chết thì cái gì cũng không có." Cậu nhìn về phương xa, nhưng phía trước chỉ là một tòa nhà, vì thế nhìn bầu trời, "Anh xem, anh đối xử với cậu ấy đặc biệt, cậu ấy cũng không có được anh, chỉ có thể trơ mắt để cho anh có được người khác, một người bất chấp tất cả mà trả giá cho một người đàn ông, thậm chí người đó còn trả giá bằng sinh mệnh, tất cả đều là kẻ ngốc."

Anh hẩy nhẹ điếu thuốc đang nhen trên mặt đất, "Vậy cậu nhất định là người thông minh."

"Bởi vì bên cạnh anh cần người thông minh chứ không phải kẻ ngốc."

......

Anh đứng dậy, đi ngang qua bên cạnh cậu , tìm quần áo, sau khi anh mặc quần xong, thấy cậu còn đứng ở nơi đó bất động, cười nhạo một tiếng, "Còn đứng ở đấy làm gì? "

"Chờ anh đỡ tôi đấy!"

"Giả vờ."

Vương Nguyên cười cười, vẫn không nhúc nhích, tựa vào cửa kính nhìn anh.

Vương Tuấn Khải cầm lấy quần áo mặc vào, lúc này thiết bị khẩn cấp trong phòng truyền ra giọng nói của Thẩm Trường Kim, "Anh Khải , xảy ra chuyện rồi..."

Vương Tuấn Khải lập tức xoay người bước nhanh rời đi, Vương Nguyên nhìn bóng dáng anh biến mất trong phòng, lúc này mới chậm rãi đi tới, tìm quần áo của mình, chuẩn bị đi tắm rửa, lúc đi tới phòng tắm, không biết nhớ tới cái gì, lại đi trở về, mặc quần áo vào.

Vương Tuấn Khải vừa xuất hiện đã nhìn thấy ánh mắt vi diệu của bọn Thẩm Trường Kim, bởi vì đây là lần đầu tiên có cảnh sát đến Trường Sinh Đường dẫn người đi, hơn nữa người muốn dẫn đi lại là anh. Thẩm Trường Kim híp mắt, đương nhiên sẽ không cho phép có người dẫn Vương Tuấn Khải rời đi, chỉ có mấy cảnh sát, bọn họ còn không để vào mắt, Vương Tuấn Khải lại ý bảo bọn họ không nên hành động thiếu suy nghĩ, anh rất phối hợp đi theo mấy cảnh sát rời đi.

Mấy cảnh sát được phái tới cũng toát mồ hôi lạnh, "Vương thiếu gia, chúng tôi cũng là làm theo quy định, chỉ đành ủy khuất anh đi theo chúng tôi một chuyến."

"Đi thôi!" Vương Tuấn Khải vẫn chưa lộ ra vẻ không vui.

Lý do cảnh sát đưa ra là nghi ngờ một vụ án giết người có liên quan đến Vương Tuấn Khải , mời anh trở về hỗ trợ điều tra, nếu không liên quan đến anh, tự nhiên sẽ nhanh chóng thả anh ra.

Anh đến đồn cảnh sát, trực tiếp bị đưa vào một phòng thẩm vấn, chỉ có hai người nhìn chằm chằm anh, sau đó thì không để ý tới anh nữa.

Vương Tuấn Khải nhàn nhã tựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần, Thiệu Gia Minh này rốt cuộc cũng ra tay, vừa tới đã ra oai, thật không biết là nghé con mới sinh không sợ hổ hay là không rõ kết cấu thành phố Thịnh Châu, có lẽ cũng có thể là cố ý.

Nửa giờ trôi qua, cuối cùng cũng có người tiến vào, "Trong lời đồn chưởng quản Vương gia tính cách tàn nhẫn, đối nhân xử thế càn rỡ, xem ra lời đồn cũng không xứng với thực tế."

Anh mở mắt, nhìn thấy Thiệu Gia Minh ngồi đối diện mình, đang lười biếng đánh giá mình, "Cục trưởng Thiệu cũng trẻ tuổi tài giỏi như lời đồn, đây là phúc của nhân dân thành phố Thịnh Châu."

Thiệu Gia Minh nở nụ cười: "Có thể làm cho Vương thiếu gia chú ý đến tôi, thật sự là vinh hạnh của tôi, có điều chưởng quản Trường Sinh Đường lại nhàn nhã như vậy, nhàn nhã đến mức còn có thời gian biết tôi?"

"Không có cách nào, ai bảo Cục trưởng Thiệu giải quyết nhiều vụ án lớn như vậy, làm người ta không muốn biết cũng khó."

"Nếu anh biết tôi giải quyết không ít vụ án, nên biết hễ là người phạm tội, tôi tuyệt đối không có khả năng bỏ qua." Thiệu Gia Minh thu liễm thần sắc, mở tư liệu trước mặt ra, "Chu Nhân, anh có biết ông ta là ai không?"

"Một ngày tôi có nhiều việc cần xử lý như vậy, làm sao có thể quen biết người này? Có điều vì sao Cục trưởng Thiệu lại hỏi vấn đề này?" Vương Tuấn Khải làm ra bộ dáng vô cùng nghi hoặc.

Thiệu Gia Minh lạnh lùng cười: "Sao tôi lại nghe nói người này có thù oán rất sâu với anh? Khi anh còn chưa trở về Trường Sinh Đường, đã gặp phải ám sát, Chu Nhân này dường như có liên quan đến vụ ám sát đó."

Vương Tuấn Khải có vài phần hứng thú, "Ý của Cục trưởng Thiệu là người này từng muốn giết tôi? Thật tốt quá, Cục trưởng Thiệu nên bắt hắn lại, như vậy tôi sẽ không cần lo lắng tính mạng của tôi lúc nào cũng bị uy hiếp."

"Hai ngày trước từ 10 giờ tối đến 11 giờ, Chu Nhân bị người ta sát hại ở bãi đỗ xe của một địa điểm giải trí ở Thành Tây, xin hỏi anh đã làm gì trong khoảng thời gian này?"

"Cục trưởng Thiệu đây là có ý gì?"

"Trả lời tôi, khoảng thời gian đó anh đang làm gì?"

Anh nở nụ cười, "Cục trưởng Thiệu thật sự đã xử lý nhiều vụ án lớn sao? Anh nghĩ tôi sẽ phạm tội? Đây là trò đùa lớn nhất mà tôi từng nghe cho đến bây giờ."

Thiệu Gia Minh đặt tập tư liệu nặng nề lên bàn, "Vương thiếu gia ngược lại nhắc nhở tôi, làm sao đến phiên anh động thủ, dù sao thuộc hạ của anh có nhiều người như vậy, tùy tiện phân phó một người là được rồi."

"Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ*, dường như anh đối đãi với tôi như một tội phạm, cần tôi nhắc nhở anh thái độ anh nên có đối với một công dân là gì không?"

(*Muốn vu cáo cho người khác thì không lo không tìm được tội danh. Cre: Rừng Thần Thoại)

Thiệu Gia Minh ngồi xuống, "Hai ngày trước từ 10 giờ tối đến 11 giờ, anh làm gì?"

"Ở nhà, ở trong phòng của tôi."
"Có ai có thể làm chứng điều đó không?"

"Có."

"Ai?"

"Một người con trai."

"Làm cái gì?"

"Cô nam quả nữ ở chung một phòng còn có thể làm gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro