Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đám người Thẩm Trường Kim cũng nhanh chóng bị đưa đến đồn cảnh sát, tất cả đều liên quan đến vụ án Chu Nhân để bọn họ hỗ trợ điều tra, lật qua lật lại hỏi bọn họ các loại vấn đề, hai mươi tư giờ sau, lại tiếp tục đưa người trở về, tiến hành điều tra nhiều lần. Tất cả các lãnh đạo của Trường Sinh Đường đều bị đưa đến đồn cảnh sát, không chỉ có nội bộ Trường Sinh Đường sinh ra khủng hoảng nhất định, bên ngoài cũng có định nghĩa khác nhau về việc này, trong lúc nhất thời các loại tin đồn truyền ra, đều nói vị cục trưởng mới tới này không phải là một người nhu nhược, hoàn toàn không giống với mấy người trong quá khứ.

Vương Nguyên cũng bị đưa đến, bởi vì cậu chính là người làm nhân chứng ngoại phạm cho Vương Tuấn Khải , thái độ của cậu còn khiến người ta tức giận hơn Vương Tuấn Khải , cảnh sát thẩm vấn cậu , bị cậu làm cho tức điên lên.

Vương Nguyên không có chút sợ hãi nào, "Làm cái gì, cô nam quả nữ ở chung trong phòng có thể làm cái gì? Lẽ nào các anh muốn nghe chi tiết? Được rồi, ai bảo các người là cảnh sát, tôi chỉ là một người yếu đuối, muốn nghe chi tiết về chuyện trong phòng của chúng tôi, tôi chỉ có thể nghe theo..."

"Cậu thành thật một chút cho tôi."

Cậu chớp mắt, "Tôi rất thành thật, được rồi, anh ghét tốc độ nói của tôi quá chậm sao?" Sao anh lại cảm thấy hứng thú với việc Vương Tuấn Khải làm như vậy, chẳng lẽ anh thầm mến anh ấy?"

Cảnh sát: "..............."

Vương Nguyên : "Hay là nói anh muốn biết anh ấy có lợi hại ở phương diện này hay không? Anh không nói sớm, nếu như có ý định so sánh với anh ấy, tôi khuyên anh đừng có nghĩ nữa, bởi vì anh ấy rất lợi hại, nếu không tin, anh nhìn thân thể hiện tại của tôi xem..."

Cậu nói xong thì chuẩn bị cởi quần áo để chứng minh, khiến cảnh sát đối diện cầm lấy tư liệu đi ra ngoài.

Thiệu Gia Minh đứng trước màn hình, thần sắc rõ ràng trở nên nghiêm túc, khiến La Chấn đứng bên cạnh anh không nhịn được lùi về phía sau một bước: "Lão đại, người này không phải là người dễ đối phó, có điều có thể trở thành người của Vương Tuấn Khải , đương nhiên có chỗ lợi hại của cậu ta. Lời khai của cậu ta và Vương Tuấn Khải thống nhất, trước đó chúng ta đột nhiên đưa Vương Tuấn Khải đi, giữa bọn họ không có cơ hội thống nhất."

"Tôi biết rồi." Thiệu Gia Minh trực tiếp xoay người, đi về phía phòng thẩm vấn Vương Tuấn Khải .

La Chấn nhìn Thiệu Gia Minh, đột nhiên cả người đều tràn đầy nhiệt huyết, cảnh sát bọn họ ở thành phố này quả thực vô cùng nghẹn khuất, bất kể là Trường Sinh Đường hay là Vĩnh Hằng Đường đều không để bọn họ vào mắt, cho dù là mang về cục cảnh sát, trong chốc lát đã có người đến dẫn bọn họ rời đi, vì thế những cảnh sát như bọn họ này ngược lại bị coi là tiểu lâu la. Trước kia những lãnh đạo được điều đến nơi này, ban đầu có lẽ còn có vài phần hăng hái, sau khi biết được tình huống đặc thù nơi này, rất nhanh đã cam chịu số phận, mỗi ngày đều là không như ý, xem xét chuyện hai nhà Vương Chu vô cùng thận trọng, tuyệt đối sẽ không làm khó dễ, bởi vì có lãnh đạo từng bị ám sát, tuy không tìm được hung thủ, nhưng tất cả mọi người đều cho rằng là bởi vì lãnh đạo này quản chuyện không nên quản, bị người ta giáo huấn.

La Chấn từng dẫn người đi ra ngoài xử lý một vụ án, kết quả bị người ta chỉ vào mũi mắng—— đám người các người đi với phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy*, chỉ biết khi dễ những người không có chống lưng mạnh, nào dám đối xử với người Trường Sinh Đường và Vĩnh Hằng Đường như vậy?

(*Mình dùng thành ngữ tiếng việt tương tự cho dễ hiểu. Nguyên văn là 看人下菜碟 trong cụm "看人下菜碟儿". Nôm na là "nhìn người qua đĩa đồ ăn", dựa theo những người khác nhau mà bưng đồ ăn khác nhau, như người giàu thì món ngon, người nghèo thì món đạm bạc, phân biệt đối xử dựa theo địa vị, mối quan hệ.)

La Chấn hi vọng Thiệu Gia Minh có thể thay đổi hiện trạng này, tuy rằng rất khó, nhưng dù sao cũng phải ôm hi vọng, mà Thiệu Gia Minh cũng dùng hành động thực tế chứng minh quyết tâm của anh.

Thiệu Gia Minh đi vào phòng thẩm vấn, Vương Tuấn Khải đã bị đưa đến đây hai lần, nhưng lại không hề tức giận, điều này làm cho Thiệu Gia Minh bắt đầu xem xét lại người này, "Vương thiếu gia giải thích như thế nào về hiện trường cái chết của Chu Nhân để lại đồ vật của anh?"

Anh bình tĩnh cười, "Nếu cục trưởng Thiệu thật sự không biết gì, vậy để tôi nhắc nhở là được rồi, đại khái là bởi vì kẻ thù của tôi quá nhiều, có quá nhiều người đều muốn giá họa cho tôi. Có điều về phần là ai tính kế tôi như thế, phải nhờ cục trưởng Thiệu đi điều tra một chút rồi."

Thiệu Gia Minh nhìn anh từ trên cao: "Vương thiếu gia bị giá họa dường như rất vui vẻ?"

"Không phải anh nói người đã chết này từng ám sát tôi sao? Ông ta chết thì đương nhiên tôi vui rồi. Tất nhiên, nếu cục trưởng Thiệu tin rằng tôi là bị giá họa, tôi sẽ càng vui hơn."

Thiệu Gia Minh khoanh tay trước ngực: "Anh chắc chắn tôi không dám làm gì anh?"

"Tôi tin tưởng cục trưởng Thiệu sẽ không oan uổng người tốt như tôi, cho nên cố gắng phối hợp cùng anh điều tra. Tôi lại không làm chuyện vi phạm pháp luật, dĩ nhiên anh chắc chắn sẽ không làm gì tôi."

Không dám và sẽ không, một chữ khác nhau, lại khác nhau một trời một vực.

"Không làm chuyện vi phạm pháp luật, Vương thiếu gia tốt nhất nên nhớ kỹ lời mình nói."

Anh rời khỏi đồn cảnh sát, đám người Thẩm Trường Kim đang chờ anh ở bên ngoài, cùng lúc đó, Vương Nguyên cũng được người ta dẫn ra ngoài. Anh nhìn cậu một cái, Vương Nguyên chủ động đi về phía anh, khoảng cách rất gần, nhưng vẫn chưa khoác tay anh, "Tôi biết nhất định sẽ không sao."

"Cái này cũng phải là cậu không nói lung tung mới được." Giọng nói của anh nhẹ nhàng.

Vương Nguyên đuổi theo anh, ngồi vào trong xe, cậu có chút tò mò: "Nếu tôi nói lung tung, anh sẽ xảy ra chuyện sao?"

Anh nhìn cậu , cười như không cười, "Cậu có thể thử xem."

Trong lòng cậu cân nhắc một chút, cần gì thử, anh nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì, trong lòng anh hiểu rõ, Thiệu Gia Minh chắc chắn cũng rõ ràng, Thiệu Gia Minh cố ý mang người đến, phần lớn chỉ là cho bọn họ một lời cảnh cáo, chỉ là cảnh cáo này có hiệu quả hay không thì không ai biết. Vụ án này, quá rõ ràng, nếu thật sự là anh làm, sao có thể lưu lại chứng cứ, anh có thể làm được thì tuyệt đối sạch sẽ trơn tru, nhưng Thiệu Gia Minh vẫn cố ý thẩm vấn bọn họ, điều này chỉ có thể chứng minh một chuyện, Thiệu Gia Minh có địch ý đối với Vương gia, thậm chí là khinh thường không che giấu.

Cậu tiến đến chỗ anh đang ngồi, "Đi theo anh thật nguy hiểm, hiện giờ lại có thêm một kẻ địch lợi hại như vậy, mỗi ngày đều phải cẩn thận hơn mới được."

Anh nở nụ cười, vươn tay nâng cằm cậu lên, "Làm sao bây giờ, ngay cả cơ hội hối hận cậu cũng không có."

"Tôi vui vẻ chịu đựng, cùng tiến cùng lùi với anh." Cậu rất dứt khoát dựa vào lồng ngực anh.

Anh đưa tay đẩy cậu ra, Vương Nguyên bĩu môi, lại dựa vào, lần này không phải là trong lòng anh, mà là bả vai anh.

Đoàn người trở lại Trường Sinh Đường, Thẩm Trường Hỏa như tên gọi, là sự tồn tại nóng nảy nhất trong mấy người bọn họ, trở lại địa bàn của mình cũng không trói buộc bản thân nữa, "Thiệu Gia Minh này quá không thức thời, không bằng cho anh ta một bài học, để cho anh ta biết người nào anh ta không thể đắc tội."

Ánh mắt Thẩm Trường Kim hơi sáng lên, tựa như cũng có ý này, chỉ có Thẩm Trường Mộc và Diệp Thanh trên mặt rõ ràng lộ biểu tình không đồng ý.

Vương Tuấn Khải vì lời của Thẩm Trường Hỏa mà nở nụ cười, "Cậu hi vọng lại bị Thiệu Gia Minh đưa vào đồn cảnh sát giày vò mấy ngày? Có lẽ anh ta đang chờ đợi cơ hội này đấy!"

Thẩm Trường Hỏa: "Vậy cứ thế cho qua ư?"

Khóe miệng Vương Tuấn Khải nhếch lên, "Cậu muốn cho qua, anh ta cũng sẽ không cho qua, xem đi, anh ta rất nhanh sẽ ra tay."

Thẩm Trường Hỏa nhướng mày, "Anh ta muốn kết thù với chúng ta?"

Vương Tuấn Khải không muốn nói nhiều, "Có phải vậy hay không, rất nhanh sẽ biết."

Ánh mắt anh rơi vào trên người Thẩm Trường Thủy vẫn trầm mặc không nói, sắc mặt có chút khó coi, Thẩm Trường Thủy cũng cảm giác được, chủ động tiến lên một bước, "Chuyện này đều là do tôi mà ra, là tôi mang đến nhiều phiền toái như vậy, tôi nguyện ý nhận trừng phạt."

Cái chết của Chu Nhân không thể tách khỏi bút tích của Thẩm Trường Thủy, nhưng sự tình phát triển đến nay, khẳng định không đơn giản như vậy, hiện trường tử vong lại xuất hiện đồ vật của Vương Tuấn Khải , điều này chứng tỏ nhất định có người nhúng tay vào chuyện này, thông qua chuyện này để lại ngụ ý gì đó, mà Thiệu Gia Minh cũng mượn chuyện này, cố ý diệt uy phong của Trường Sinh Đường. Nếu như nói Thẩm Trường Thủy không xử lý chu đáo, nhất định là bởi vì thời cơ này không đúng, quá nhiều người muốn mượn chuyện này đối phó Vương Tuấn Khải

Tất cả mọi người đều biết rõ, cho nên Thẩm Trường Kim trực tiếp lên tiếng, "Chuyện này không có quan hệ với Trường Thủy, kẻ núp phía sau thế nào cũng muốn làm ra cái gì đó, không có chuyện này, sẽ có chuyện tiếp theo."

Thẩm Trường Hỏa cũng đồng ý với cách nói của Thẩm Trường Kim, "Bây giờ điều quan trọng nhất của chúng ta là tìm ra người tính kế phía sau màn này. Có điều chuyện này cũng có lợi, ít nhất để cho chúng ta biết tâm tư của vị cục trưởng Thiệu này."

Thẩm Trường Mộc: "Hiện tại chúng ta trước sau đều có địch, những người đó rất có thể sẽ có những hành động tiếp theo, lúc này làm việc cẩn thận là quan trọng nhất."

Vương Nguyên một mực ở bên cạnh Vương Tuấn Khải , theo anh đi vào đại sảnh, tay cậu nắm lấy cánh tay anh, làm ra tư thế rất thân mật, nghe bọn họ nói không khỏi nở nụ cười, "Những thuộc hạ của anh ngược lại là tình anh em đậm sâu, dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như vậy, cả đám đều giải vây cho anh ta. Không có lựa chọn thời cơ thích hợp làm việc, vốn là đại kỵ, còn bị người có tâm cơ lợi dụng, đây không phải là vấn đề không cẩn thận, làm cho người ta đều hoài nghi có hợp tác với người khác hay không, nếu không người khác làm sao biết anh muốn làm chuyện gì? Mà hiện tại nhiều người được mời vào đồn cảnh sát uống trà như vậy, tất cả đều là lỗi của một người, nhưng ở trong miệng những người này, lại muốn cho qua như vậy."

Thẩm Trường Hỏa lạnh lùng nhìn Vương Nguyên , "Nơi này không tới phiên cậu nói chuyện."

Thẩm Trường Kim rất kinh ngạc nhìn Vương Nguyên , lúc trước cậu trúng đạn bị thương ngã xuống đất, Vương Tuấn Khải thậm chí còn trực tiếp lên tiếng không cho phép người cứu cậu , là Thẩm Trường Thủy không để ý mệnh lệnh của Vương Tuấn Khải ôm cô đi cứu, cậu có thể sống sót, hoàn toàn là công lao của Thẩm Trường Thủy, thậm chí cậu còn có thể ở bên cạnh Vương Tuấn Khải , cũng là bởi vì quan hệ của Thẩm Trường Thủy. Nhưng mà giờ phút này Thẩm Trường Thủy gặp phải phiền toái, cậu không chỉ không vì Thẩm Trường Thủy nói một câu, trái lại lưu loát trực tiếp bỏ đá xuống giếng, người này thật sự độc ác, hơn nữa còn có dụng tâm khác.

Vương Nguyên cũng lạnh lùng chống lại Thẩm Trường Hỏa, "Chẳng lẽ chỉ có anh có thể nói chuyện, chẳng lẽ anh muốn xem như chuyện này chưa từng xảy ra? Tôi thấy chuyện này phải điều tra kỹ mới được, có thể biết Thẩm Trường Thủy làm việc gì cũng chỉ có mấy người mà thôi..."

Ánh mắt Vương Nguyên đảo qua mọi người, ánh mắt khiến cho người khác vô cùng bất mãn, lời này thật sự có thâm ý, biết Thẩm Trường Thủy làm việc gì nhất định là người thân cận nhất, cũng chính là người Trường Sinh Đường, như vậy người có thể làm ra một loạt sắp xếp cũng như có được đồ vật của Vương Tuấn Khải cũng chính là những người này, đây chính là hoài nghi trong nội bộ bọn họ có quỷ.

Thẩm Trường Thủy nhàn nhạt nhìn Vương Nguyên , nếu những anh em này thật sự bị Vương Tuấn Khải hoài nghi, bọn họ thật sự sẽ đau lòng, là đau lòng chứ không phải thất vọng, bọn họ đi theo anh thật sự quá lâu, giống như cuộc sống hàng ngày của bọn họ, đã không thể tính toán thời gian, "Không ai biết tôi rời đi, càng không ai biết tôi đi xử lý chuyện gì."

Vương Nguyên bĩu môi, đang chuẩn bị nói gì đó, anh cúi đầu nhìn cậu , "Cậu cảm thấy chuyện này nên giải quyết thế nào?"

Vương Nguyên vô cùng bình tĩnh, thậm chí gần như tàn nhẫn, "Không có quy tắc không thành tiêu chuẩn, nếu đã làm sai, phải chấp nhận trừng phạt, nếu không làm sao phục đám đông? Nếu sau này mọi người làm việc đều xen lẫn tình cảm như vậy, cho rằng dù sao cũng sẽ không có bất kỳ sự trừng phạt nào, sau đó tùy tính mà làm sao?"

Anh trầm mặc hai giây, nhìn Thẩm Trường Thủy, "Đi đi, quy tắc cũ."

Làm sai thì phải chấp nhận trừng phạt, quy tắc của Trường Sinh Đường, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Vương Tuấn Khải , bởi vì không ngờ anh thật sự đối xử với Thẩm Trường Thủy như vậy, bọn họ đều theo anh lâu như thế, trước giờ anh chưa từng như vậy, hơn nữa chuyện này có lẽ là Thẩm Trường Thủy không có sắp xếp tốt, nhưng dù sao chuyện cũng có nguyên nhân...

Bọn họ không muốn suy nghĩ nhiều, chỉ có thể cố gắng hiểu Vương Tuấn Khải , đại khái là muốn dựa vào chuyện này để cảnh cáo bọn họ, sau này làm việc càng thêm cẩn thận đừng để người khác lợi dụng.

Sắc mặt Thẩm Trường Thủy như thường, "Vâng."

Thẩm Trường Thủy đi nhận phạt, Vương Tuấn Khải dẫn theo Diệp Thanh Thẩm Trường Kim đi gặp người quản sự phía dưới trấn an bọn họ, Thẩm Trường Hỏa tiếp tục xử lý nội vụ Trường Sinh Đường, vì thế trong đại sảnh chỉ còn lại Vương Nguyên và Thẩm Trường Mộc.

Thẩm Trường Mộc nhìn người này mà không biết dùng ngôn ngữ hình dung như thế nào, thật sự là đáng ghét, làm cho người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Vương Nguyên đến gần anh ta, "Tôi đã nhắc nhở anh về sự lợi hại của việc thổi gió bên gối, bây giờ có quyết định đối xử tốt với tôi không?"

Trầm Trường Mộc lạnh lùng cười, "Tôi chúc cậu luôn lợi hại như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro