💙Chương 1💚

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu dắt chiếc xe mệt mỏi đến trường, miệng không ngừng than vãn :

   - Lại trường học, đến khi nào mới thoát ra khỏi cái nơi quái quỷ này đây

Đến trường học, cậu cất xe và bước vào lớp. Bỗng, có 1 con nhỏ chặn đường cậu, hình như nhỏ đó là Tuệ Anh thì phải, chả có gì nổi bật ngoài sở thích quái gở là bắt nạt bạn bè :

   - Ôi trời, Nguyên đây sao, ngạc nhiên chưa. Ngày đầu tiên đến lớp....

Vừa nói nhỏ vừa cười chế nhạo cậu, cậu nhìn nhỏ :

   - Đáng ra là sáng sớm Bổn Bảo Bảo đây không muốn động chân động tay đâu, nhưng mấy cậu thích thì Nguyên đây chiều vậy!.

Nhỏ đó mặt bỗng tái mét chạy vội đi. Cậu thở dài rồi hét to :

   - Hai thằng đậu hũ đâu rồi!

Vội có 2 thằng chạy tới chỗ cậu :

   - Dạ ca ca kêu tụi em.

Cậu tức giận và dơ quả đấm

   - Tao tới nãy giờ, sao không thấy tụi mày đón tiếp.

2 thằng đó mặt tái mét

   - Dạ Dạ.....

Cậu đưa mắt nhìn 2 thằng đó rồi nói :

   - Thôi được rồi, cút đi, tao không muốn nhìn thấy mặt 2 đứa mày.

Bỗng có tiếng còi xe hơi, cậu nhìn qua cổng. Đó chẳng phải là xe hơi của thằng bạn thân của cậu, Nhị Hoành sao! Cậu vội chạy tới đó, Hoành bước ra ôm chầm lấy cậu :

   - Nguyên à, nhớ mày quá!

   - Ờ, tao cũng vậy nè

Cậu bỏ Hoành ra, hỏi

   - Sao rồi, đi chơi vui chứ

Hoành đỏ mặt :

   - À...Uh...cũng vui

Cậu cười vỗ vai Hoành

  - Ủa mà bạn trai mày đâu, sao nói giới thiệu cho tao biết mà...

Nhìn quanh rồi bất chợt ánh mắt cậu dừng lại ở trong chiếc xe hơi :

   - Hoành, bạn trai mày đang ngồi trong xe đó hả?

Hoành cười :

   - À không, đó là anh tao thôi....

Cậu đến bắt chuyện với anh ta :

   - Này anh là anh trai của Hoành hả? Bao nhiêu tuổi rồi, giỏi oánh nhau chứ :Vv

Anh ta không nói gì mà lặng lẽ đóng cửa kính xe lại. Cậu nổi khùng :

   - Nè anh kia, biết phép lịch sự không hả? Không thấy tôi đang nói chuyện với anh à!..

Hoành mặt tái mét :

   - Thôi....Thôi...đi Nguyên

Cậu mặc kệ lời nói của Hoành :

   - NÈ ANH KIA BỘ ANH BỊ ĐIẾC HẢ? ( con cũng gần bị điếc vì tiếng hét của papa rồi đọ :> )

Anh ta mặc kệ lời gào thét của cậu. Cậu tức tối, 'Choang' cậu đập cửa kính xe. ( papa à, con nghĩ mình nên giúp pa đảo chính -.- ) Anh ta với ánh mắt kinh ngạc, nói với cậu :

   - Bộ cậu bị điên à ( hờ hờ )

Cậu xoa tay :

   - Ồ, tôi tưởng anh bị điếc chứ

Nói xong cậu bước vào lớp mặc kệ anh ta có nói gì. Hoành chạy theo cậu :

   - Nguyên à, tay mày sưng lên kìa

Cậu nhìn tay hốt hoảng :

   - Chết, để bà mà nhìn thấy cái tay này là tao ra đi luôn

   - Ai biểu mày trêu anh Khải chi

   - Ủa thằng đó tên Khải hả?

   - Trời, Khải lớn hơn tụi mình 1 tuổi đấy

Cậu ra vẻ chẳng quan tâm :

   - Hơn thì sao, cái thứ chết tiệt đó, gọi vậy là còn lịch sự đấy.....~Lược bỏ mất 3650 từ~

   - Rồi rồi, giờ thì vào học thôi ~ Hoành đẩy Nguyên vào lớp~

***Tan học***

Cậu lấy xe đạp cùng Hoành ra về, bỗng điện thoại trong túi reo, cậu nhấc máy :

   - Alo, ai thế ạ.

Tiếng nói hốt hoảng của đầu dây bên kia :

   - Cháu có phải là Nguyên không?

   - Dạ đúng ạ!.

   - Bà của cháu bị ngất giữa đường, cháu về ngay xem bà thế nào đi!

Cậu sửng sốt, lấy vội chiếc xe đạp, rồi về nhà ngay.

   - Bà bà có sao không bà? Tỉnh dậy với cháu đi ~ cậu khóc sụt sùi, nắm tay bà lay lay ~

Tay bà cử động nhẹ, cậu vui mừng hỏi bà tới tấp :

   - Bà tỉnh rồi à, bà có sao không? Có đau ở đâu không? Cháu đi lấy cái gì đó cho bà ăn nha!

Bà nắm chặt tay cậu :

   - Bà xin lỗi, vì bà mà cháu phải lo lắng thế này

   - Không, cháu mới phải xin lỗi, vì cháu mà bà mới phải khổ sở như thế này, cháu xin lỗi. Từ nay cháu sẽ đi kiếm việc làm để phụ bà...

Cậu ôm chầm lấy bà, đợi đến khi bà ngủ cậu lấy điện thoại gọi cho Hoành :

   - Alo, Hoành hả?

Hoành quát :

   - Trưa nay đang nói chuyện mày bỏ đi đâu đấy, làm tao lo còn tưởng mày gặp chuyện gì..

   - Bà tao bị ốm, tao phải về ngay. À mà Hoành, mày tìm giúp tao 1 công việc làm thêm được không?

   - Trời, thế bà mày sao rồi, khỏe chưa? Mà mày kiếm công việc làm gì?

   - Cũng đỡ hơn nhiều rồi. Tao phải kiếm thêm việc để phụ giúp bà, mày giúp tao nha.

Như nảy ra ý kiến nào đó, Hoành reo lên :

   - À siêu thị gần nhà tao đang kiếm người làm thêm đấy. Mày thử vào đó xem sao?

Cậu cười :

   - Ờ, để chiều tao đến đó xem sao, cảm ơn thằng bạn thân..

***Chiều***

   - Tại sao trời lại nắng nóng thế này! Muốn giết người chắc...

Cậu bước tới siêu thị gần đó để xin việc, 5p, 10p, 30p trôi qua. Cậu lấy điện thoại gọi cho Hoành :

   - Này Hoành, tao xin được việc rồi hí hí

   - Thật không?

   - Thật chứ sao không

   - Bao tao trà sữa đê

   - Thôi để lúc khác, tao về báo tin vui với bà đã

Cậu tắt máy, đá cái lon nằm ở bên đường. Bỗng, có tiếng kêu :

   - Cái gì thế này

Cậu liếc nhìn, cái lon nãy cậu đá lại trúng vào chân của cặp tình nhân đang đi trên đường. Cậu quay đầu lại, có ý tẩu thoát

- Đứng lại cậu kia, đá trúng người ta mà không có ý xin lỗi là sao?

Cậu chạy, chạy và chạy mặc kệ hắn ta đang kêu la oai oái. Một bàn tay nắm lấy cổ áo cậu lôi lại, cậu vội cúi xuống :

   - Tôi xin lỗi, tôi không cố ý

   - Hóa ra lại là cậu à, đầu gấu

Cậu ngước mặt lên, hốt hoảng :

   - Sao lại là anh, tên điếc lòi

Anh tức giận :

   - Cái gì mà điếc lòi cơ, có mà cậu thì có

Cậu cười tự đắc :

   - Thế mà hôm đấy tôi tưởng anh bị điếc đấy

Anh cười nhạt nhẽo :

   - À thế còn tiền kính xe của tôi, cậu tính sao đây?

Cậu tái mặt :

   - Tiền kính nào chứ, anh lộn người rồi

   - Ồ vậy sao, nhưng mà tôi nhớ rõ là hôm ấy cậu đập vỡ kính xe tôi mà. Còn có cả Hoành ở đó nữa, hay tôi điện cho nó hỏi thử xem sao ha?

   - Ấy ấy thôi được rồi, giờ anh muốn gì?

   - Đền chứ còn sao nữa

   - Nhưng mà tôi không có tiền

   - Tôi đâu có bắt cậu trả bằng tiền, chỉ cần cậu làm nô lệ cho tôi là được

Anh và cậu đang nói chuyện thì bỗng có 1 cô gái chạy đến :

   - Xong chưa anh?

Anh cười :

   - Đợi anh chút xíu..

Anh quay lại nhìn cậu :

   - Sao? Cậu đồng ý không?

Cậu bĩu môi :

   - Không bao giờ

   - Vậy sao, vậy chắc tôi phải gọi cho Hoành xin địa chỉ nhà cậu rồi ( Tui: Để chi anh??/ Khải : Đòi nợ / Tui: @@@@)

Cậu hoảng hốt :

   - Thôi được rồi, làm thì làm

Anh cười đưa tay ra:

   - Đưa điện thoại cậu đây

   - Làm gì? Nhỡ anh lấy luôn thì sao?

   - Ai thèm chứ

Cậu bĩu môi móc điện thoại ra đưa cho anh

   - Đây là sđt của tôi, khi nào tôi gọi thì cậu phải đến ngay

Cậu hậm hực cầm lấy điện thoại:

   - À mà tui có chuyện muốn nói nhỏ với anh

Anh tò mò :

   - Chuyện gì?

Chưa kịp nói gì đã bị cậu đá vào chân rồi chạy đi  để lại anh một lòng đầy tức giận...

~~ Anh à tò mò là không tốt ~~

#20/08/2019

- Tiểu Hạnh -



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#karroy