💙Chương 34💚

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   - Haha....tao đùa thôi mà...

   - Hừ....

   - Mà....Chuyện đó....

   - Gì nữa?...

   - À...à không có gì!!

Bỗng từ ngoài cửa có 1 đồng học chạy vào :

   - Nguyên....Nguyên...có người muốn gặp cậu kìa...

Cậu bước ra ngoài, đó là Vương Viễn

   - Hello

   - Có chuyện gì? ~cậu hỏi~

   - Chắc cậu cũng biết những tin đồn rồi chứ?

   - Cậu muốn gì?

   - Không muốn gì cả, chỉ có điều bố Tuấn Khải đang bệnh rất nặng, có thể sẽ không qua khỏi....

   -.....

   - Nhưng tên đó lại rất bướng bỉnh, Anh ta không muốn về, có lẽ 1 phần cũng vì bà mẹ kế. Nhưng đó mới chỉ là 1 phần nhỏ trong lí do Anh ta không muốn về. Cậu biết lí do còn lại mà, đúng không?

   - Ý cậu là sao?

   - Đừng giả bộ ngốc thế chứ? Tôi biết cậu biết mà...

   -.......

   - Tôi....muốn câuh rời xa Tuấn Khải và để cậu ấy quay về....

   - Tôi không hiểu....

   - Lí do Tuấn Khải còn ở lại đây là vì cậu....Cậu hãy buông tha cho Anh ta...Cậu biết bệnh tình của bố Anh ta mà.....

Cậu im lặng 1 lúc rồi lên tiếng :

   - Tôi không cần biết lí do Anh ta còn ở lại đây là vì điều gì? Vì tôi hay thậm chí là vì 1 ai khác thì tôi cũng không quan tâm. Cậu nói tôi buông tha Anh ta? Tôi chưa từng níu kéo Anh ta dù chỉ 1 chút....

   -.....

   - Còn việc Anh ta không chịu quay về nhà thì cũng không liên quan đến tôi bởi vì Anh ta đã gây ra quá nhiều phiền toái cho tôi. Ngay cả việc ra ngoài, đi làm thêm tôi cũng không thể....trong khi bà tôi thì ngày 1 già yếu...Tôi ước gì Anh ta chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời tôi

Nói xong cậu quay lưng bước đi.....

***1 lúc sau tại phòng giám thị***

   - Các em biết chuyện gì đang xảy ra rồi chứ? ~cô hiệu trưởng nói~

   - Dạ.... ~cậu trả lời~

   - Tuấn Khải, cô không cần biết em là ngôi sao hay là gì đi nữa thì em cũng phải giữ nội quy trường học chứ. Em nên nhớ đây là trường học chứ không phải là 1 cái siêu thị để PR cho bản thân mình. Thử hỏi phóng viên ở khắp nơi thì sao có thể tập trung học tập được chứ.....

   -.......

   - Cô muốn 2 em giải quyết việc này nhanh chóng....

Sau khi cô hiệu trưởng dặn dò xong, cậu cùng Anh bước ra ngoài. Thở dài 1 hơi, cậu lên tiếng :

   - Chắc Anh cũng nghe cô hiệu trưởng nói rồi chứ?

   -.......

   - Tôi nghĩ....Anh nên trở về nhà đi. Bố Anh chẳng phải đang bị bệnh sao?

   - Nếu tôi nói không muốn về thì sao?

   - Sao Anh cứng đầu và trẻ con quá vậy? Bố Anh đang bệnh, Anh không biết lo cho ông ấy sao?

- Tiểu Hạnh -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#karroy