💙Chương 33💚

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   - Chị....chị....~cậu sửng sốt~

   - Sao nào?

   - Chị.....chẳng phải là bà chị hôm đó sao?... (~ai không nhớ thì có thể xem lại Chương 9 ~)
  
   - Nhớ ra rồi sao!!

   - Tại....tại sao chị lại ở đây? À mà phải thôi, chị là quản lí của tên đó mà....

Quay lại với khuôn mặt rầu rĩ, cậu bước đi vô hồn

   - Này...em chưa trả lời câu hỏi của chị

   - Câu hỏi gì cơ? ~cậu nheo mày~

   - Em....thích Tuấn Khải hả?

   - Không!

   - Thế còn yêu thì sao?

   - Cũng không....chỉ là em có chút cảm giác lạ khi nhìn thấy Anh ta thôi....

   - Đó là gì?

   - Em không biết, lúc đầu bị Anh ta trêu, em cũng bực lắm nhưng dần dần lại cảm thấy vui. Những lúc em buồn, Anh ta đều đến đúng lúc rồi tìm cách an ủi em.... Mỗi lần như thế....trái tim em lại thêm 1 nhịp đập, nó đập mạnh lắm....mặt em cũng từ đó nóng ran.... (~mấy người phải tin papa, đây không phải là yêu....không phải yêu đâu nha ~)

   -.......

***Nhà cậu***

Cậu được chị quản lí lái xe đưa về nhà, bước xuống xe, cậu nhìn thấy anhh đang đứng trước cửa nhà mình....

   - Thiên Ân?

   - Nguyên....em về rồi!!

   - Sao anhh lại ở đây?

   - Thì tìm em chứ sao....

   - Có việc gì muốn gặp em hả?

   - Chứ cứ có việc mới gặp được em sao?

   - À....ý em không phải vậy...

   - Anh đùa thôi....mà em đi đâu về thế...

   - À...em đi có chút việc riêng thôi!!

   - Là việc này à? ~anhh dơ tấm hình Anh và cậu~

   - Hóa ra anhh cũng biết rồi...

Ôm chầm lấy cậu, anhh nói :

   - Điều đó không phải sự thật đúng không? Em không ở cùng với Anh ta....đúng chứ?

   -.....Thiên Ân à...em...em xin lỗi....

   - Ý em là sao?

   - Em....xin lỗi đã lừa dối anh nhưng....nhưng chuyện đó là thật!

   -.....

Tất cả mọi thứ giờ chỉ là sự im lặng, chỉ còn tiếng xào xạc của lá, tiếng xe cộ đi lại....

anhh bước đi vô hồn, em xin lỗi vì đã lừa dối anhh mọi thứ, nhưng tất cả cũng chỉ vì 5 chữ : "em..yêu..anh..nhiều..lắm"

***Mấy ngày sau***

Những tin đồn vẫn chưa hết hot, cậu đến trường thì bị 1 đám đông vây lại....

Tìm 1 chỗ trống không có ai, cậu thở hổn hển :

   - Đến khi nào mình mới thoát được kiếp nạn này đây, phù....mệt quá....

   - Nguyên....Nguyên... ~Hoành bước vào~

   - Hả?

   - Chuyện này là sao?

   -.....

   - Chẳng phải mày đang quen với Thiên Ân?

   - Ừ....

   - Thế tại sao? Bức hình này là thế nào?

   -.....

   - Trả lời đi chứ....Nè.....

   - THÌ MÀY VỀ MÀ HỎI THẰNG ANH MÀY ĐI. TÊN CHẾT DẪM, MÀY CÓ BIẾT LÀ NHỜ ANH TA MÀ TAO CHỊU KHỔ MẤY HÔM NAY KHÔNG. ĐI ĐÂU CŨNG BỊ VÂY LẠI.... ~cậu hét lớn~

   - Nguyên à, mày trở lại bình thường rồi sao? May quá, nãy giờ tao tưởng mày bị câm chứ....nhưng mà volume hơi bị lớn nha...

   - CÂM CÂM CÁI ĐẦU MÀY...

- Tiểu Hạnh -

  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#karroy