💙Chương 44💚

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   - Haizz đến chết mất... 

Cậu vò đầu, đi theo người đàn ông đó. 

Đến nơi, cậu ngắm nhìn mọi nơi, bỗng chốc ánh mắt cậu dừng lại ở mấy đĩa thức ăn. Chạy đến , cậu ăn ăn ăn như 1 đứa sắp chết đói. Cậu chợt nghĩ :

   - "Không biết bà thế nào rồi, đã ăn cơm chưa? Còn cả uống thuốc nữa chứ!" 

   - Này Tiểu Nguyên  con đang làm gì thế? ~là người phụ nữ đó~ 

   - Dạ ,cháu... 

   - Có thấy mọi người đang nhìn không? 

Cậu nhìn xung quanh, đúng thật mọi ánh mắt đổ dồn vào cậu . 

   - Con không đeo sợi dây chuyền đó sao? 

   - Sợi nào ạ? 

   - Sợi mà mẹ để ở phòng con đó, chẳng phải nó là vật con yêu quý nhất sao? 

Cậu sờ lên cổ cậu

   - Dạ, cháu.. nghĩ mình không cần nó đâu. Cháu đã có sợi mà cháu yêu thích nhất rồi ~cậu cười~ 

Người phụ nữ sửng sốt. 

Bỗng nhiên,ánh đèn trong phòng vụt tắt . Một ánh đèn khác bật lên , chiếu thẳng vào người con trai từ cửa chính của bữa tiệc.... 

- T....Tuấn Khải.....~cậu thốt lên~

Và sau đây là chương trình ca nhạc giải trí do nam ca sĩ Vương Tuấn Khải trình bày. 

Ngay lúc đó, Anh bước ra. Đôi mắt vô cảm đó.....không hề nhìn cậu..... 

Tim cậu đập thình thịch 

Anh ĐÃ KHÔNG CÒN TIN VÀO TÌNH YÊU VĨNH CỬU, NHƯNG Anh BIẾT em LÀ ĐIỀU KỲ DIỆU CỦA ANH...Những kẻ sau khi chia tay luôn nghĩ rằng \mất ta, kẻ kia sẽ chẳng bao giờ tìm được một người tốt đẹp hơn\, rằng

hững gì mình đã làm cho đối phương quá nhiều\, rằng \tại sao tuổi trẻ của mình lại nông nổi đến vậy\... nhưng anh nhận ra với bọn mình thì khác... mình đến để làm thế giới của nhau tuyệt vời hơn, vì rằng ta luôn nghĩ \con người tuyệt vời đó sẽ hạnh phúc, và mình sẽ để câu chuyện hạnh phúc đó không có mình sao\? Gịong hát của Anh cất lên..... 

   - Này tên kia...

   - Gì? 

   - Ăn kẹo không?

   - Cậu nghĩ tôi là trẻ con à?
  
   - Thế có ăn không?

   - Không!

   - Không ăn đừng có mà hối tiếc.

   - .....

   - UI kẹo ngon ghê, có cả vị socola mà ai đó thích nữa chứ.

   - ....

   - Ngon ghê luôn.

   - Này.

   - Gì?

   - Cho viên đi.

   - Haha sao lúc nãy kiêu không ăn. 

Giọt nước mắt khẽ rơi trên má cậu

   - Và sau đây , là tiết mục của Thiếu Gia tập đòan KY, cậu Tiểu Nguyên.... 

Cậu giật mình, 

Tiếng vỗ tay đồng loạt ồ lên, Anh ngạc nhiên.... 

   - Nguyên Nguyên....con lên đi chứ. 

   - Nhưng cháu có biết phải làm gì đâu. 

Người phụ nữ cứ đứng đấy thúc dục cậu . 

Miễn cưỡng, cậu đành phải bước lên sân khấu. Cậu nhìn Anh, Anh lạnh lùng quay đi. Cậu cố gọi : 

   - Này tên chết tiệt kia...này...này.. 

   - Thưa thiếu gia, cậu có thể bắt đầu tiết mục của mình rồi. ~người dẫn chương trình lên tiếng~

Quay xuống dưới, cậu lúng túng 

   - Đồ vô dụng  ~Anh nói~

   - Cái gì? ~cậu đen mặt~

   - Anh nói ai là đồ vô dụng? 

   - Nói cậu đấy, đồ vô dụng.......... 

   - Anh..... 

Mau chóng lấy lại tinh thần , cậu hít một hơi thật sâu . 


♪ ♫ Nếu một ngày anh yêu người khác 

Thì phải yêu một người hơn em đó, nhé anh. 

Đừng vì mấy lí do hoa lá, chim cành 

Mà quên em... yêu 1 người... không bằng nhé! 

Đừng yêu một người vì tình cha, nghĩa mẹ 

Hãy yêu một người mà anh thực sự yêu 

Một người có thể cho anh tất cả mọi điều 

Mà trước đó, em chưa từng làm được. 

Một người có thể cùng anh cất bước 

Qua những bão giông, hơn cả chính em. 

Một người có thể làm con tim kia thôi hóa đá, ướt mềm. 

Mà trước đó em không thể làm như thế. 

Một người có thể làm anh mạnh mẽ 

Tự tin đi bên mà không thấy bất an. 

Một người có thể cùng anh trải qua những gian nan 

Mà trước đó anh nghĩ rằng, em không thể... 

Một người như thế, một người có thể. 

Làm anh yêu hơn em, như anh đã từng yêu. 

Một người hơn em, nhân thế có rất nhiều... 

Dù buồn nhiều lắm, vẫn muốn anh hạnh phúc. 

Một người có thể làm trái tim kia lại 1 lần thổn thức 

Một người phải hơn em, hơn đấy... anh biết không? 

Để em thôi mơ, thôi dệt mộng, buông lòng... 

Anh sẽ hạnh phúc ...bên một người như thế! ♪ ♫ 

***1 lát sau*** 

   - Cậu đang làm gì ở đây vậy? 

   - Cái đó tôi phải hỏi Anh mới đúng. 

   - Cô.....là con trai của tập đòan KY sao? 

   - Không. 

   - Thế tại sao lúc đó họ lại giới thiệu cậu là thiếu gia tập đòan KY? 

   - Tôi không biết...

   - Cậu.....ngay lập tức thu dọn hành lí và đi khỏi đây.... 

   - ..Anh vừa nói cái gì? 

   - Tôi nói cậu.....ngay lập tức thu dọn hành lí và đi khỏi đây ~Anh dứt khoát~

   - Không thích.. 

   - Cô.... 

   - Tại sao tôi phải rời khỏi đây..? Ở đây chẳng phải quá thoải mái hay sao, có đầy đủ tất cả mọi thứ, tại sao tôi phải quay lại khu ổ chuột đó để sống? 

   - Cậu bị cái quái gì thế? 

   - Anh mới là người bị vấn đề. Anh biết lí do tại sao tôi lại ở đây không? Là vì anh đấy, sau khi đọc lá thư của Anh tôi đã lấy hết dũng cảm để đi tìm Anh. Nhưng khi tôi tìm được Anh kết quả là gì? Anh lơ tôi, thậm chí còn không hỏi thăm câu nào mà một mực đuổi tôi đi. 

   - ..... 

   - Sao nào, đúng là tôi không phải con trai của tập đoàn này. Nhưng Anh yên tâm đi , tôi sẽ nói toàn bộ sự thật và rời khỏi đây, không cần Anh phải đuổi đâu. 

   - Cậu.... 

   - Còn nữa, từ nay Anh với tôi coi như chấm dứt, đừng liên lạc với tôi nữa. Và tôi cũng thế.....tuyệt đối sẽ không bao giờ liên lạc với Anh đâu. Nói xong cậu bỏ đi trong tức giận.

- Tiểu Hạnh -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#karroy