💙Chương 43💚

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau ngày hôm đó, cậu quyết tâm đi tìm Anh..... 

***2 ngày sau***

Sau 2 ngày vất vả đến với thành phố Bắc Kinh, cậu tìm kiếm.

   - Rốt cuộc là Anh ta ở đâu chứ?

Cầm theo tấm hình của Anh, cậu đi hết phố phường, con hẻm để tìm nơi Anh ở. Cuối cùng, công sức của cậu cũng được đền đáp. Anh đang ở khách sạn Giải Viên. Cậu dồn hết tốc lực để chạy.. 

***1 lúc sau***

Cậu thở hổn hển , 

   - Há há cuối cùng cũng tìm được Anh rồi nhá. Kì này chết với tôi. Định bước vào thì 1 tiếng gọi khiến cậu quay đầu lại 

   - Thiếu gia...thiếu gia..... 

   - ?? ~2 người đàn ông với bộ vest sang trọng tiến gần cậu~

   - Đúng là thiếu gia bằng xương bằng thịt rồi...cậu không sao chứ? ~1 người đàn ông lên tiếng~ 

   - Thật là may quá, công ty đang rất khó khăn, thật may mắn khi thiếu gia đã trở về... ~người đàn ông khác tiếp lời~

   - Ơ.....các chú...hình như nhầm người rồi. Tôi không phải là thiếu gia gì đó đâu.....

   - Không thể nào nhầm được, đúng là thiếu gia rồi. Thiếu gia về với chúng tôi thôi.Nói rồi, họ kéo cậu vào 1 chiếc xe hơi. 

***Tại 1 công ty***

   - Chủ tịch, chủ tịch...chúng tôi đã tìm thấy thiếu gia rồi...~Một người phụ nữ trạc tuổi đứng nhìn cậu, mắt rớm lệ~

   - Đúng là con rồi....Tiểu...Nguyên..~người phụ nữ đó ôm chầm lấy cậu~

   - Bà...biết cháu sao? 

   - Con nói gì vậy? Ta là mẹ con mà.. 

   - Hình như....mọi người nhầm rồi ạ..cháu cũng tên là Nguyên nhưng mà không phải là con của mọi người đâu. Chắc là có gì đó nhầm lẫn thôi. 

   - Không thể nào! Con đúng là con của mẹ.Về...về nhà thôi con, mẹ sẽ mở tiệc để đón con về.

Đúng lúc đó, 1 bác sĩ bước vào. 

   - Thưa chủ tịch, ông nhà...đã tỉnh lại rồi. 

   - Thật sao? 

   - Đúng thế.

Người phụ nữ đó quay sang nói với cậu :

   - Đi nào, con cần gặp bố con, ông ấy chắc chắn sẽ rất nhớ con.

Nói rồi người phụ nữ đó kéo cậu đi...

***1 lúc sau tại 1 biệt thự***

Bà ta dẫn cậu vào 1 căn phòng, nơi đó có 1 người đàn ông ốm yếu khẽ gọi cậu : 

   - N....Nguyên...Nguyên.. 

   - .......... 

   - Kìa lại ôm lấy bố con đi  ~người phụ nữ đó rơm rớm nước mắt, thúc dục cậu~ 

Cậu tiến lại gần ông ta, cầm lấy đôi bàn tay yếu ớt 

   - Nguyên...Nguyên...con...đã đi đâu vậy? Ta đã rất nhớ con. 

   - ...... 

Người phụ nữ đó bước ra ngoài, lau nước mắt, cầm điện thọai, bà gọi :

   - Alo, trợ lí Phong đó hả? Chuẩn bị quần áo cho cậu chủ...Chúng ta sẽ tổ chức 1 bữa tiệc để chào đón sự trở về của cậu chủ. 

   - Dạ....thưa bà ~tiếng nói vọng lại từ đầu dây bên kia điện thoại~ 

Xong xuôi bà ta bước vào phòng nói : 

   - Nguyên Nguyên...thăm bố con vậy là đủ rồi. Đi theo mẹ nào, con cần chuẩn bị 1 số thứ. 

   - Nhưng mà.... 

   - Tài xế Trần, đưa cậu chủ đi. 

   - Dạ. 

Cậu được đưa đến 1 căn phòng sang trọng, nơi đó có rất nhiều đồ và quần áo. Sau đó cậu được chăm sóc kĩ lưỡng, được mặc những bộ trang phục sang trọng nhất. 

Vài phút sau, cậu được đưa đến 1 bữa tiệc .Dù mấy lần định trốn nhưng đều bị bắt lại. 

Bước vào bên trong cậu kinh ngạc 

   - WOW, có nơi đẹp như vậy sao? 

   - Mời thiếu gia đi lối này ~1 người đàn ông đến nói với cậu~

   - Chú có thể đừng gọi cháu là thiếu gia được không? 

   - Thiếu gia đừng đùa nữa ~người đàn ông khẽ cười~

- Tiểu Hạnh -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#karroy