💙Chương 42💚

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu ngất đi trong vô thức...... 

***Mấy ngày sau***

Cậu bỗng nhiên đổ bệnh và nằm liệt giường liệt chiếu. 

Những hình ảnh đó...sao nó cứ trong đầu cậu hoài. Thiếu niên đó..sao lại giống cậu đến vậy? Cậu ta đang bị đâm kìa...

Tiếng hét của thiếu niên làm cậu giật mình tỉnh giấc.... 

Quay sang bên cạnh...đó là Thiên Ân...mắt anhh thâm như mấy đêm chưa ngủ vậy..... 

Đưa tay lên...định sờ vào đầu anhh thì anhh tỉnh giấc... 

   - Ủa Nguyên....em tỉnh rồi hả? 

   - .... 

   - Để anhh đi lấy cái gì cho em ăn nha. 

   - Tại sao.....anhh cứ đối tốt với em thế?.....Chẳng phải..em là con cờ của 2 người sao? 

   - Nguyên.....em...biết hết mọi chuyện rồi à? 

   - ......... 

Cậu lạnh lùng quay đi.. 

   - anhh xin lỗi. 

   - .....Em không muốn nghe...anhh ra ngoài đi.. 

   - Thực ra.... 

   - Em đã nói là không muốn nghe anhh ra ngòai đi...~cậu hét lớn~

   - ...... 

anhh lặng lẽ bước ra ngoài.....Mắt cậu lúc này rớm lệ... 

   - Tại sao mấy người lại đối xử với tôi như thế chứ? Tôi đã làm gì sai?..... 

Nấp sau cánh cửa, anhh buồn bã. Phải chăng anhh đang suy nghĩ điều gì đó?..... 

***1 lúc sau***

Thiên Ân bưng tô chào vào phòng cậu, cậu quay đi. 

   - Nguyên..em ăn chút gì đi? 

   - Em không muốn ăn. 

   - Em còn giận anhh à. 

   - ...... 

   - anhh xin lỗi..... 

   - ......Chẳng phải em với anhh đã kết thúc rồi sao? Tại sao anhh còn đến đây làm gì? 

   - anhh....chúng ta, có thể bắt đầu lại từ đầu? 

   - .......... 

   - anhh xin lỗi, từ đầu anhh đã không muốn coi em như 1 con cờ. anhh đã luôn luôn tìm kiếm em, luôn nhớ, và......luôn luôn yêu em...Thế nên...... 

   - Thiên Ân à, cái gì cũng đến giới hạn của nó thôi. Nếu anhh còn yêu em, còn tôn trọng em thì tại sao anhh lại làm thế chứ? Trong khoảng thời gian quen anhh, yêu anhh có lẽ, chẳng có ai như em. Ngay lúc mới bắt đầu yêu, đã nghĩ tới ngày chia tay. Nhưng sau tất cả những gì anhh và em đã có, thì cũng đến lúc rồi, mình buông tay đi… Chúng ta, rồi vẫn sẽ là những người quen. Giữa ngã tư gặp nhau vẫn đưa tay vẫy chào, miệng mỉm cười mà lòng không hề trách giận. Chỉ là, những – người – quen này đã từng bước chung một quãng đường thương nhớ. Dù có lạc nhau, có buông tay hai người đi về khác lối, ta vẫn sẽ trân quý một thuở ngày xưa. 

***3 tuần sau***

Cậu vẫn tiếp tục vào con hẻm đó và tìm kiếm kí ức,mỗi lần cậu cố nhớ lại điều gì đó thì đầu cậu đau nhói..... 

Bỗng nhiên, cậu nhìn thấy tấm áp phích của Anh.....Tim cậu nhói lên, phải chăng cậu đang nhớ Anh? 

Người ta nói vì còn nhiều chông chênh vấp ngã nên cuộc đời này không bằng phẳng. 

Người ta khuyên em, nếu có thể, đừng yêu để rồi đau thương. Nếu có thể, đừng đánh đổi thanh xuân bằng muôn ngàn lần chờ đợi một chuyện tình không hồi kết. 

Em biết trách ai bây giờ đây anh nhỉ? Một người em yêu, một người làm tim em rung động, có lỗi gì đâu? 

Thôi thì, trách trái tim em đã dại khờ lạc nhịp! 

Gịot nước mắt cậu khẽ rơi, ôm ngực nhưng sao cậu cảm thấy khó chịu thế này? Những kỉ niệm giữa Anh và cậu lại hiện hữu.... 

   '' - Này thỏ ngốc, đi chơi không? 

   - Không thích. 

   - Đi đi mà. 

   - Không 

   - Vậy thì cậu cứ ngồi đấy mà nhổ cỏ đi nhé, tôi đi chơi. Haizz muốn đi công viên giải trí, ăn cá chiên viên ghê.. 

   - Chờ tí , tôi vào thay đồ '' 

... Liệu Anh còn nhớ tôi nữa không, liệu Anh còn nhớ 1 thời gian chúng ta ở bên nhau..liệu tôi có thể gặp Anh....Tôi mệt mỏi lắm rồi, những ngày đó sao thật trống vắng, tôi nhớ những ngày Anh và tôi ở chung....nhớ lắm...~cậu bật khóc~ 

***Nhà cậu***

Cậu lững thững về nhà 

   - Cháu về rồi đấy à? 

   - Dạ. 

   - À Nguyên này, cháu có thư. 

Cậu như sực tỉnh , chạy lại cầm vội lá thư.. 

'' Tôi nè, thỏ ngốc.... 

Dạo này cậu khỏe không? Xin lỗi vì không về thăm cậu được cũng như không liên lạc được với cậu. À...tôi có mấy cái đĩa phim kinh dị đấy cậu có muốn xem không? Còn nữa.....thỏ ngốc à...nhớ ăn uống đều đặn vào nhé....đừng bỏ bữa...tôi không muốn thấy cậu với bộ dạng thân gầy xác ve đâu.... 

Cậu bật khóc 

   - Tên khốn....bỏ tôi đi sao còn dám gửi thư về nữa chứ.

'' Thỏ ngốc này.....quên tôi đi.....tôi không xứng với em... 

Em hãy dành thời gian để góp nhặt một vài niềm vui nho nhỏ, có thể là ai đó làm cho em vui, có thể là em tự làm cho mình vui. Nhưng không phải vì không có tôi bên cạnh mà em tự cho phép mình buông thả hay cợt nhả với tình cảm của người khác. Hãy cứ sống mạnh mẽ như ngày trước , quên tôi đi, hãy luôn cười nhé. Nếu biết hạnh phúc khó tìm đến như vậy thì tôi đã không buông tay em..

- Tiểu Hạnh -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#karroy