💙Chương 46💚

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh lái xe một mạch tới 1 khách sạn.... 

   - Ơ...sao lại đến đây? 

   - Phải tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi chứ. Không lẽ cậu định ngủ trong xe...?

   - Nhưng mà chỗ này.... 

   - Thế giờ cậu có vào không? 

Anh mở cửa xe bước vào khách sạn kèm theo chiếc khẩu trang trên miệng..... 

Cậu bất đắc dĩ đi theo Anh. 

   - Chúng tôi có thể giúp gì cho quý khách? ~chị lễ tân hỏi~

   - Cho chúng tôi 1 phòng VIP. 

   - Dạ ~chị lễ tân đưa cho Anh 1 chiếc chìa khóa~ Phòng 21 thưa quý khách. 

Cầm lấy chìa khóa Anh tiến vào thang máy 

   - Ơ này...2 phòng chứ? ~cậu chạy theo gọi Anh~

Anh mặc kệ cậu đang lải nhải phía sau mà cứ thế bước đi

   - Này, 1 phòng thì ai ngủ giường ai ngủ đất hả? 

   - ..... 

***Một lúc sau*** 

Cậu lững thững đi theo Anh, miệng không ngừng phàn nàn. Anh tức giận quay sang nói : 

   - Cậu có thể im cái mỏ của mình không? 

   - Không! 1 phòng thì sao mà ngủ được. 

   - Nếu cậu không thích thì ra ngoài ngủ đi. 

   - Anh... 

Anh mở cửa bước vào. 

Cậu như bất giác bước theo. 

   - WOA....Phòng VIP có khác...đẹp thế? 

Lại gần chiếc giường cậu nằm xuống, miệng cười toe toét

Anh cởi áo khoác rồi bước vào phòng tắm... 

~~~~~~ 

   - Này con thỏ ngốc kia, dậy nhanh ~Anh gọi cậu~

   - AAAAAAAAAAAAAAA ~cậu hét toáng lên~...Mặc ngay quần áo vào tên biến thái kia... 

Anh chẳng để ý lời cậu nói , hiên ngang đè lên người cậu, dí sát mặt 

   - Làm cái gì vậy hả ? Buông ra ~cậu đẩy mạnh người Anh ra~

   - Không phải cậu thích thế à? ~Anh cười~

   - Anh bị điên sao? Anh có ý thức được hành động mình vừa làm không? 

   - Chẳng phải cậu thích mấy người đẹp trai và nhiều tiền  như tôi sao? 

Cậu tiến lại gần phía Anh.... 

'' Chát ''...Cậu đánh vào mặt Anh rồi hét lớn : 

   - Anh nên nhớ rằng, những gì tôi cần trong đời không chỉ là một người yêu có nhan sắc hay giàu có....để làm gì khi một chút sự tôn trọng  không có, để làm gì khi Anh coi tôi không ra gì? Thậm chí coi tôi như một món đồ chơi....để Anh có được người Anh muốn..... Cái tôi cần là tình yêu chứ không phải là 1 người giàu có chỉ để ngắm hay để phục vụ.....nhưng tôi sẵn sàng lấy một người dù không đẹp hay không giàu có nhưng chỉ cần người đó sẵn sàng làm cho tôi mọi thứ, yêu tôi bằng cả con tim.. Thế nên YÊU THƯƠNG CHƯA ĐỦ THÌ ĐỪNG NGỦ VỚI TÔI. =))) 

Cậu tức giận bước ra ngoài để Anh mặt đờ ra.... 

   - Hôm nay tôi sẽ ngủ ngoài sofa. 

Tình yêu chỉ là thứ khiến người ta phải chịu đựng dày vò mỗi lần đơn phương một bóng hình nào đó, là những quanh quẩn bế tắc mỗi lần trái tim lạc nhịp, là những lần rơi nước mắt, đau ngực trái vì nhớ nhung hay tủi hờn. Tình yêu là thứ khiến người ta buồn, vui và nó khiến người ta có thể hy sinh tất cả . Tình cảm còn nhiều nhưng vết thương vẫn nhức. ~Anh cười nhạt~ 

Cậu đỏ mặt, tiến lại phía Anh lần nữa : 

   - Nếu Anh đã yêu cô ấy nhiều như thế tại sao không đuổi theo cô ta? Nếu đã yêu nhau thật tâm thì đã không buông tay quá dễ. Đừng có ngồi đây mà hão huyền nữa...Anh đã làm tất cả vì cô ấy thì tại sao không thể níu kéo? ...Anh đã yêu cô ấy nhiều như thế cơ mà... 

   - Cậu...biết tất cả rồi à? ~Anh bất ngờ~

   - Có chuyện gì mà tôi không biết được chứ...chị quản lí đã kể cho tôi hết rồi. 

   - ...Thế....bây giờ tôi phải làm sao? 

   - Còn tình cảm thì chắc chắn còn yêu..đừng lãng phí thời gian nữa..đuổi theo cô ấy đi... 

   - ..... 

Anh như thức tỉnh, đứng dậy mặc lại quần áo thật nhanh rồi chạy ra ngoài..... 

Cậu cứ nhìn theo Anh.....nước mắt nhẹ rơi trên gò má... 

Là em sai...vì đã thích Anh. Dù biết rằng đó là tình cảm không nên có nhưng tại sao em không thể dứt ra được. Em thích Anh nhưng Anh không hề thích em, một chút nào , một chút dù nhỏ xíu cũng không tồn tại..... 

***Flashback***

Cậu đang mải mê cắm đầu vào đống sách vở lộn xộn thì một người phụ nữ ăn mặc sang trọng cùng với một túi đồ bước vào. 

   - Nguyên....

   - Chị..quản lí... 

   - .. Chị có mua quà cho em này. 

   - Ủa mà chị về đây có việc gì à? 

   - Thăm em không được sao?

   - Thế mà em cứ tưởng... 

   - Tưởng là chị dắt Tuấn Khải về cho em đúng không? 

   - ........~cậu đỏ mặt~

   - Chị đùa thôi mà . 

   - Dạo này...tên đó sao rồi chị. 

   - Vẫn thế...nếu không muốn nói là tâm trạng đang tụt xuống thậm tệ . 

   - Sao vậy? Có chuyện gì với Anh ta sao?

   - Ừm.....em biết Na Na chứ. 

   - Dạ biết....

   - Sau cái ngày bị em đuổi đi, nó chạy đi tìm Na Na . Nó kể hết chuyện cho nhỏ đó nghe...nhỏ bỏ đi sau cái ngày hôm đó luôn. Mặc dù Tuấn Khải có tìm kiếm nhỏ ở khắp nơi cũng không thể tìm thấy. Cho đến một ngày, có người báo cho Tuấn Khải là nhỏ sắp bay về Bắc Kinh để lấy chồng..Kể từ hôm đó nó suy sụp... 

   - Đã yêu người ta đến như vậy tại sao Anh ta không đuổi theo chứ.. 

   - Chỉ còn 2 ngày nữa là nhỏ bay.... chị đã khuyên hết mức có thể nhưng nhóc đó không nghe.

- Tiểu Hạnh -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#karroy