💙Chương 47💚

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

***Tối hôm đó***

Cậu ngồi suy nghĩ một lúc rồi đứng lên thu dọn hành lí, cậu bước qua phòng bà. Gõ cửa :

   - Bà ơi! Bà còn thức không ạ? Cháu có chuyện muốn nói. 

   - Cháu vào đi. 

   - Dạ! 

   - Sao cháu có chuyện gì muốn nói. Nói bà nghe nào. 

   - Cháu sẽ đi Bắc Kinh

   - Cái gì? Cháu vừa nói cái gì cơ? 

   - Cháu nói là cháu sẽ đi Bắc Kinh

   - ..........Cháu...........đi kiếm Tuấn Khải đúng không? 

   - Dạ.....~cậu ngập ngừng~ 

   - Cháu......đã thích cậu ta? 

   - Cháu........ 

   - Bà sẽ cho cháu đi, nhưng với một điều kiện cháu sẽ không có bất cứ tình cảm nào đối với cậu Tuấn Khải nữa, lần gặp mặt này coi như là lần cuối. 

   - ....... 

***End flashback*** 

Nước mắt trên cậu cứ không ngừng rơi...

   - Nguyên....Nguyên.....em không sao chứ? ~anhh vội vàng bước vào~

   - ....... 

Ôm chầm lấy anhh cậu òa khóc. 

***Sáng hôm sau*** 

Thiên Ân đưa cho cậu 1 bộ quần áo

   - Em đi thay đồ đi. 

Cầm lấy bộ quần áo, cậu nói : 

   - Cảm ơn anhh. 

   - ^.^ 

Thay xong quần áo, cầm hành lí, cậu buồn rầu 

Ôm lấy cậu, anhh nói : 

   - Đừng buồn nữa, Anh ta không yêu em đâu. Buồn cũng đâu có ích gì, 

   - Nhưng mà.....~mắt cậu rớm lệ~

   - anhh sẽ luôn ở bên em. Yên tâm đi. 

   - Em đã bỏ hết lòng tự trọng của mình để đi tìm Anh ấy vậy mà.....Anh ấy vẫn không thể quên được Na Na..... 

   - ......... 

   - Tại sao vậy? Em đã yêu Anh ấy thật lòng mà. Tại sao.....Hay tại em chỉ là người thứ ba, em chỉ là một thằng nhóc nghèo nàn, bạo lực, thô lỗ, xấu xí... 

Cậu òa khóc.... 

Cậu ngồi trên xe của anhh....quay trở về Trùng Khánh.... 

***Nhà cậu***

Cầm túi hành lí cậu bước thẳng vào phòng ngủ... 

Bưng một ít thức ăn vừa làm lên cho cậu, anhh gõ cửa :

   - Nguyên ơi....anhh có làm chút đồ ăn nè! 

   - Em không muốn ăn. 

   - Thôi mà....ra ăn đi, toàn đồ em thích thôi. 

   - ...... 

   - anhh biết em đang buồn vì chuyện đó nhưng đừng vì thế mà làm tổn hại đến bản thân chứ. 

   -..... 

   - anhh sẽ ngồi đây với em cho đến khi nào em chịu ăn thì thôi. 

   - Tại sao?..... 

   - ..... Hả em nói sao? 

   -.....Chẳng phải anhh cũng yêu Na Na? Chẳng phải em đã từ chối tình cảm của anhh mà? Thế thì tại sao anhh lại cứ ở bên em...tại sao anhh cứ bất chấp tất cả đến bên em khi em gục ngã.... 

   - .......Vì anhh yêu em.. 

   - Nhưng anhh đã yêu Na Na...anhh cũng biết là em thích người khác mà. anhh không sợ mình sẽ tổn thương sao? 

   - Ai mà không sợ bị tổn thương. Nhưng mà được ở bên người mình yêu thì cho dù bị tổn thương gấp trăm lần thì anhh cũng chịu.

***Tối hôm ấy***

Cậu mở cửa, bước ra ngoài, cầm lấy khay thức ăn đã nguội lạnh từ bao giờ...

Lấy cái chăn, cậu đắp cho anhh.... 

   - Cảm ơn anhh đã ở bên em....

***Sáng hôm sau***

Tiếng nước xả trong nhà tắm làm anhh thức giấc.. 

Nhìn thấy tấm chăn trên người, anhh khẽ cười... 

   - Ủa anhh dậy rồi à? ~cậu bước ra từ nhà tắm~ 

   - Em mới tắm à. 

   - Ừ ~cậu cười~

   - Nguyên...em không sao chứ? 

   - Em không sao.

Chúc các nàng 20/10 vui vẻ

- Tiểu Hạnh -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#karroy