💙Chương 51💚

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   - Thôi được! ~người phụ nữ đó lên tiếng~

***Một lát sau***

   - Cô Mạc...cháu muốn tổ chức đám tang cho bà cháu.

   - Tụi cô đã tổ chức rồi! Cháu vào thắp nhang cho bà đi...

   - Cháu đúng là đứa vô dụng, đến cả tang lễ cũng không lo được cho bà ~cậu khóc~

   - Bà có để lại vật này cho cháu ~Cô Mạc đưa một con dao cho cậu~

Cậu cầm lấy..... 

***Sáng hôm sau***

Cậu nằm bẹp trong phòng cả ngày....

   - Này.....ra ăn sáng đi ~Anh gọi cậu~

   - Không muốn ăn! 

   - Tôi biết là cậu buồn về chuyện của bà, nhưng đừng bỏ bữa như thế

   -..... 

   - Hay là cậu sợ mập? À chắc đang giảm cân chứ gì? Chân ngắn, lùn tịt như thế không giảm cân để mà làm heo lùn mập ú à =))))) 

   - .... 

Mở cửa....cậu lấy khay thức ăn ở trên tay Anh rồi mang vào phòng. 

   - Thế chứ! 

   - Này.... 

   - Hả?

   - Tại sao lúc đó...Anh lại không chấp nhận tôi là em trai Anh? 

   - Vì cậu đâu phải là con của gia đình đó. 

   - Ừ...tôi đâu phải con của gia đình đó. 

   - ...... 

   - À còn chuyện của Anh thì sao? 

   - Vẫn tốt...3 tháng nữa tôi sẽ kết hôn với Na Na ~giọng Anh trầm lại~

   - Vậy à...

Đúng lúc đó, anhh chạy tới, tay chân băng bó tè le... 

   - Nguyên...Nguyên... 

Nghe thấy tiếng anhh, cậu mở cửa chạy ra, ôm chầm lấy.....

   - Em không sao chứ? 

   - Không sao, em khỏe lắm, người đáng lo là anhh kìa. ~mặt cậu thoáng buồn~

   - Sao Anh lại ở đây? ~anhh đưa mắt qua nhìn Anh~

   - Không phải chuyện của anhh

   - Đúng là không phải chuyện của tôi nhưng xin anh từ nay đừng đến nhà của người yêu tôi nữa

Cậu sửng sốt :

   - N...N...gười....y....êu...?

   - Hóa ra là vậy ~Anh cười nhạt rồi bước ra khỏi nhà cậu~

   - Này này không phải vậy đâu, này ~cậu cố gọi Anh~  anhh sao anhh lại nói vậy? Em đâu phải người yêu của anh....

   - anhh đùa thôi mà ~anhh cười~ anhh không muốn thấy Anh ta làm em phải khóc nữa....

   - ........ 

***Hôm sau***

Cậu muốn ngồi ở mộ bà cậu thêm chút nữa....

   - Bà ơi, cháu nhớ có một lần cháu bị mấy thằng con trai trong xóm bắt nạt, bà đã ra đó quát mắng chúng là đừng có bắt nạt cháu bà. Lúc đó cháu vui lắm, vì ít ra cháu còn có người quan tâm đến mình...Bà ơi, cháu nhất định không phải con của gia đình đó phải không bà? Cháu là cháu của bà thì làm sao là con của gia đình đó được. 

   - Nguyên à...~cô Mạc lên tiếng~

Cậu lau nước mắt rồi đáp lại :

   - Cô Mạc? 

   - Về nhà thôi, trời sắp mưa rồi.....

***Một lúc sau***

Ngồi trên xe cô Mạc, cậu hỏi : 

   - Cô, bà cháu mất lúc nào thế? 

   - ....Sao cháu lại muốn biết ~cô Mạc ngập ngừng~

   - Cháu là cháu của bà, cô hiểu mà. 

   - À bà cháu chỉ bị trượt chân té thôi ~cô Mạc đổ mồ hôi~

   - Cô nói dối đúng không? 

   - Đâu có. 

   - Xin cô hãy nói sự thật với cháu. 

   - ...........Một lúc nào đó rồi cháu sẽ biết. 

Bỗng chốc xe dừng lại, 

   - Đến nhà rồi. 

Cùng lúc đó, một đám người xông đến.....

   - Thiếu gia, đã đến lúc trở về rồi. 

   - Còn chưa hết một tuần cơ mà. 

   - Bà chủ đã ra lệnh, đã đến lúc thiếu gia trở về đúng nơi của mình. 

   - Tôi không muốn trở về, đó không phải nơi của tôi, thế giới của tôi là ở đây....

- Tiểu Hạnh -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#karroy