💙Chương 50💚

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   - Cậu đã nhớ rồi à? 

   - .... 

   - Đúng vậy! Cậu và cậu ta là anh em... 

   - ...... 

   - Sao thế, cậu buồn hả? 

Cậu chợt đứng dậy tung nắm đấm vào mặt tên đó, hét lớn : 

   - IM ĐI! CHÚNG TÔI KHÔNG PHẢI LÀ ANH EM. 

   - Cậu....Làm sao cậu thoát được. 

Cậu cầm con dao trên tay khua khua rồi nói :

   - Lần sau đừng có để bị móc nhé. 

   - Cậu....Người đâu...bắt cậu ta lại 

Vừa dứt lời, một đám người xuốt hiện...

Cậu nhếch mép 

***Một lúc sau***

Phủi phủi quần áo, cậu nói :

   - Đừng để tôi gặp lại các người. 

Nói rồi, cậu rảo bước về nhà với bà . 

   - Bà ơi! 

Cậu chạy vào nhà, bà cậu không có ở đây. 

''Bịch''...tiếng chậu nước rơi xuống. 

   - Nguyên! Có phải cháu không? 

   - Cô Mạc. Sao cô ở đây?...À cô có biết bà cháu đi đâu không? 

Lao vào ôm cậu, cô nói : 

   - Cảm ơn trời phật, cuối cùng cháu cũng về. 

   - Cô....~cậu hơi bất ngờ trước hành động của cô Mạc~

   - Bà cháu.... 

   - Sao thế cô? 

   - Bà cháu.....mất rồi.. 

Cậu sững sờ. 

   - Không thể nào. Bà cháu không thể....rõ ràng bà còn rất khỏe mạnh cơ mà. 

Từng giọt nước mắt rơi trên má cậu... 

Đúng lúc đó, một đám người áo đen cùng với người phụ nữ đó, và cả Anh nữa bước vào :

   - Nguyên Nguyên....về thôi. 

Bà ta kéo tay cậu

   -.... 

Anh tiến lại gần, kéo tay cậu lại : 

   - Cậu ta sẽ ở đây không đi đâu hết. 

   - Con...Người đâu mang thiếu gia đi. 

Đám người đó tiến lại gần. 

   - Khoan đã! ~cô Mạc lên tiếng~ 

   - ...... 

   - Xin bà hãy cho Tiểu Nguyên ở lại đây một tuần. Người thân duy nhất của nó đã mất...xin bà hãy rộng lòng.... 

   - Tránh ra! ~người phụ nữ hét lớn~

Cô Mạc quỳ xuống trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người. 

   - Chỉ một tuần thôi...... 

Người phụ nữ nhìn cô với ánh mắt cay độc... 

   - Không bao giờ! Người đâu không mau mang thiếu gia lên xe. 

Cậu nhìn cô Mạc sững sờ, bật khóc... 

''1 năm trước, mẹ cậu mất đột ngột do một căn bệnh lạ. Công ty nhà cậu cũng trở nên khó khăn từ đó. Để có được sự trợ giúp từ một tập đoàn khác , ba cậu đã bắt buộc phải lấy người đàn bà đó...nay là mẹ kế của cậu. Tưởng rằng thoát được kiếp nạn, bố cậu trong một lần mải mê công việc đã suy tim và nằm liệt giường liệt chiếu đến bây giờ. Trong nhà nay chỉ còn ba người, bà mẹ kế đã cố gắng làm đủ mọi cách để Anh cậu - Tuấn Khải không thể ngồi vào vị trí tổng giám đốc của tập đoàn đó. Và cậu đã được thay thế. Không ai hiểu lí do tại sao bà mẹ kế lại đưa cậu lên làm tổng giám đốc, nhiều tin đồn cho rằng bà mẹ kế đưa cậu lên làm tổng giám đốc để dễ dàng lợi dụng và chiếm lấy tập đoàn''

...Cậu nhớ lại lời của tên bắt cóc.... 

Như sực tỉnh, cậu vùng vẫy.... 

   - Buông tôi ra! 

Hết cách, cậu đành phải dùng vũ lực... 

   - Tôi sẽ ở đây một tuần. 

   - Con....

- Tiểu Hạnh -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#karroy