💙Chương 49💚

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh tức giận đứng dậy kéo cậu ra ngoài :

- Nói đi, tại sao cậu lại quay lại đây?

-......

- Cậu đã nói cậu không phải con của gia đình này cơ mà.

- Tôi...

- Lập tức thu dọn đồ đạc ra khỏi đây mau lên.

Nói rồi, Anh kéo cậu lên phòng.

- Dừng lại! ~người phụ nữ lên tiếng~...Con đang làm cái gì vậy hả?

- Cậu ta không phải là con của gia đình này.

- Con im đi! ~người phụ nữ kéo tay cậu lại~

- Bà...chỉ đang lợi dụng cậu ta thôi...Nguyên Nguyên đã chết rồi.

- Con....

Người đàn bà tiến gần lại phía Anh.

''Chát''

- Con nên bỏ cái thái độ ấy đi. Cho dù con không nhận ta là mẹ đi nữa thì đừng tỏ thái độ như vậy, em con còn sống và nó đứng ngay bên cạnh ta. Nếu con không tin ta sẽ đưa cho con kết quả xét nhiệm ADN.

Người phụ nữ cầm lấy kết quả từ người hầu gái.

- Con xem đi.

Anh vội vàng mở ra...

***Một lát sau***

Cậu buồn bã ngồi suy nghĩ :

- Không biết bây giờ bà thế nào rồi? Còn cả Thiên Ân nữa. Hay là mình trốn ra đi thăm mọi người nhỉ?

Như sực tỉnh cậu chạy ra ngoài....

Từng bước từng bước...cậu trốn được khỏi căn biệt thự ấy....

- Haha may quá chừng luôn

Đang hớn hở bước về nhà thì bỗng nhiên một đám người mặc đồ đen bước ra.

''Chết thật, tưởng trốn ngon lành ai ngờ''

Đám người đó tiến gần lên phía cậu...

Đưa một miếng khăn có tẩm một ít thuốc mê và...

Hình ảnh thiếu niên có gương mặt giống cậu đang bị một đám người giết hại khiến cậu giật mình tỉnh giấc....

- Thiếu gia cậu dậy rồi hả?

Cậu chợt nhận ra mình đang bị trói. Cố gắng vùng vẫy nhưng vô vọng.

Một người đàn ông tiến lại phía cậu ghé sát mặt.

- Nếu xây dựng một đội quân gồm 100 con sư tử và lãnh đạo của chúng là một con chó, trong bất kỳ cuộc chiến nào, những con sư tử sẽ chết như một con chó. Nhưng nếu xây dựng một đội quân gồm 100 con chó và lãnh đạo của chúng là một con sư tử, tất cả các con chó sẽ chiến đấu như một con sư tử.

- .......

- Cậu hiểu ý tôi chứ? Đáng lẽ một con chó sẽ không bao giờ được chỉ huy 100 con sư tử. Nhưng nếu con chó đó có dòng dõi với sư tử thì mọi chuyện sẽ khác..

- Ông là ai?

- Thiếu gia...cậu không nhớ tôi sao?

- Tôi không cần biết sư tử hay chó chiếc gì ở đây, thả tôi ra.

- Cậu nghĩ đơn giản thế à? Đêm hôm ấy xử được cậu tôi vui sướng tới ngần nào vì hoàn thành được nhiệm vụ thì ngày hôm nay cậu trở lại tôi tức giận đến nhường ấy.

- Rốt cuộc là tôi có thù hằn gì với ông chứ?

- Cậu không có thù hằn với tôi mà có với người khác. Kể ra thì cậu đã mất trí nhớ thật rồi. Thậm chí đến việc cậu và Anh cậu hận bà mẹ kế đến nhường nào cậu cũng không nhớ.

- ....Ý ông là sao?

- Cậu không nhớ thật à? Được thôi, tôi sẽ kể cho cậu nghe...

1 năm trước, mẹ cậu mất đột ngột do một căn bệnh lạ. Công ty nhà cậu cũng trở nên khó khăn từ đó. Để có được sự trợ giúp từ một tập đoàn khác, ba cậu đã bắt buộc phải lấy người đàn bà đó...nay là mẹ kế của cậu. Tưởng rằng thoát được kiếp nạn, bố cậu trong một lần mải mê công việc đã suy tim và nằm liệt giường liệt chiếu đến bây giờ. Trong nhà nay chỉ còn ba người, bà mẹ kế đã cố gắng làm đủ mọi cách để Anh cậu - Tuấn Khải không thể ngồi vào vị trí tổng giám đốc của tập đoàn đó. Và cậu đã được thay thế. Không ai hiểu lí do tại sao bà mẹ kế lại đưa cậu lên làm tổng giám đốc, nhiều tin đồn cho rằng bà mẹ kế đưa cậu lên làm tổng giám đốc để dễ dàng lợi dụng và chiếm lấy tập đoàn.

Cậu đã nhớ lại mọi thứ rồi chứ?

- .....

- Và đêm hôm ấy, chúng tôi đi xử cậu cũng là do mệnh lệnh của mụ ta khi mà cậu đã hết giá trị để lợi dụng. Nhưng tôi không hiểu rằng rõ ràng đêm hôm ấy tôi đã giết chết cậu....

Cậu im lặng,...

- Nếu đó là sự thật...thì tôi và Tuấn Khải thực sự là anh em?

- Tiểu Hạnh -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#karroy