💙Chương 53💚

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

***Sáng hôm sau***

Cậu tỉnh dậy bước vào phòng tắm, xả nước.... 

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cậu mặc quần áo rồi bước ra ngoài. 

   - Dậy rồi à?! 

   - Ờ! 

Bỗng nhiên, điện thoại của cậu reo lên, là cô Mạc gọi :

   - Cô Mạc, là cháu đây. 

   - N....Nguyên...~tiếng cô Mạc nức nở~

   - Có chuyện gì vậy cô? 

Hốt hoảng, cậu chạy như bay ra ngoài khiến Anh lo lắng chạy theo :

   - Này có chuyện gì vậy hả? 

   - Bà......Bà tôi...~cậu rưng rưng~

   - Bà cậu làm sao? 

   - Tôi ...sẽ kể với Anh sau. 

Nói rồi, cậu bắt chiếc taxi gần đó... 

Anh nắm lấy tay cậu :

   - Đi thôi, tôi đi với cậu

***Lát sau***

   - Cô Mạc.... 

   - Nguyên... 

   - Bà cháu.... 

Cô Mạc nhét vào tay cậu một bức thư.. 

'' Gửi cháu..... 

Vương Nguyên này, à không bà phải gọi là Nguyên Nguyên yêu quý của ta chứ! 

Chắc lúc cháu đọc lá thư này bà không còn ở bên cháu nữa....Nguyên Nguyên, cháu có nhớ lúc nhỏ, khi cháu đòi một bộ sách mới không? Lúc đó cháu đòi ta suốt ngày. Kể từ ngày đó, ta làm mọi thứ để có thể đủ tiền mua cho cháu bộ sách... 

Cậu không dám đọc tiếp, nước mắt trên má cậu cứ rơi... 

Cậu không tự chủ được bản thân nữa rồi, cậu òa khóc.... 

'' Ngày mai có thể ta không ở bên cháu....nhưng hãy mạnh mẽ lên cháu trai yêu dấu của ta ạ. Tiếc là ta không thể thấy cháu những ngày cuối đời...Hãy làm theo những việc trái tim mách bảo...đừng làm điều gì trái với lương tâm...'' 

Yêu cháu trai của ta.. 

Bà ! '' 

   - Bà ơi! Cháu xin lỗi....... 

***Một lúc sau***

Cậu ngồi một mình yên tĩnh  trong phòng.. 

   - Nguyên à....ra ăn cơm thôi cháu. 

   - Cô Mạc.....kể sự thật với cháu đi...Bà cháu....mất từ lúc nào... 

   - ....... 

   - Xin cô đấy, cháu là cháu của bà mà. 

   - Được cô sẽ kể cho cháu.....nhưng cháu phải hứa với cô rằng đừng làm điều gì bậy bạ khi nghe được những điều cô sắp kể đấy. 

   - Cháu hứa! . 

   - Cháu còn nhớ ngày cháu đi Bắc Kinh tìm Tuấn Khải chứ? Vào đêm hôm đó, bà cháu bỗng trở bệnh...bà không thể gọi cho ai được. May là đêm hôm đó cô đi ngang qua thấy đã khuya rồi mà vẫn còn bật đèn, tưởng bà còn thức, cô định vào nhắc bà đi ngủ thì phát hiện bà trở bệnh nằm ngất trên sàn nhà..Cô đã nhanh chóng đưa bà tới bệnh viện..bác sĩ nói rằng chỉ cần trễ chút nữa là bà xảy ra chuyện. Bà đã già và không còn khỏe nữa nên bà hay trở bệnh.....Mặc dù đã dùng đủ thuốc nhưng bệnh tình của bà vẫn không thuyên giảm...Bà đã qua đời...trong cơn đau của căn bệnh...Lúc bà đi bà rất mãn nguyện không có gì là tỏ ra đau đớn cả. Cháu biết không, trong thời gian cháu không có nhà bà suốt ngày nhắc cháu ngay cả đến lúc sắp mất, bà cũng nhắc tên cháu....có lẽ bà đã mong gặp cháu đến nhường nào... 

   - Cô Mạc...~giọng cậu run run~

   - ...... 

   - Cô để cháu một mình được không? 

   - Nguyên à! 

   - Cháu xin cô hãy để cháu một mình, một lúc thôi.. 

Cậu suy nghĩ nhiều lắm.... 

Có lẽ cậu vẫn tự giận bản thân, tại sao cậu không ở đó, tại sao cậu chỉ biết ích kỷ...với hạnh phúc của mình.... 

   - Nguyên à, ra ăn cơm đi cháu. 

   - .......... 

Cậu lau nước mắt, đứng dậy, bước ra ngoài. 

   - Cô Mạc, bây giờ cháu không muốn ăn. Cô giúp cháu thu dọn hành lí nhé

   - Cháu định đi đâu? 

   - Cháu sẽ lên chỗ bà ta. 

   - Nguyên... 

   - Cô yên tâm đi,cháu sẽ không làm gì bậy bạ đâu. Chỉ là cháu... 

   - Nguyên à... 

   - Cháu sẽ không làm gì họ cả. Cô yên tâm đi. 

   - ...... 

Cậu vội vàng lôi vali, nhét vội vài bộ quần áo. 

Cùng lúc đó, Thiên Ân từ ngoài bước vào.... 

   - Nguyên, em định đi đâu? 

   - Em đến chỗ bà ta 

   - Đến đấy làm gì? 

   - Em cần xác minh một số chuyện.... 

   - anhh sẽ đi cùng em. 

   - Không cần đâu. 

   - Sao vậy? 

   - Đây là chuyện riêng của em. 

   - Nhưng.... 

Cậu xách vội hành lí chạy ra ngoài.. 

***Một lúc sau***

Ngồi trên xe, đầu cậu không ngừng suy nghĩ, cậu nhớ bà lắm.....cậu muốn ôm lấy bà... 

Giá như cuộc đời cậu chỉ như một bộ phim, cậu sẽ chọn là người xấu....cậu chán ghét cái cảnh nhân vật chính bị áp bức.....để rồi bộc phát biến thành một loài thú hung dữ.... 

Đứng trước cửa nhà bà ta, cậu ấn chuông. 

Người giúp việc nhanh chóng chạy ra ngoài đón cậu... 

   - Thiếu gia....

   - Bà chủ có nhà không? 

   - Dạ có. 

Cậu lạnh lùng bước vào nhà. 

Người phụ nữ đó hình như đang nấu ăn :

   - Ồ Nguyên Nguyên, con mới về sao? 

   - Tôi có chuyện muốn hỏi bà.

   - Chuyện gì? 

   - Bà con nhớ ngày 22/6 chứ. Cái ngày mà bà bắt tôi lên đây..... 

   - .........~Mặt người phụ nữ bỗng nhiên biến sắc, trở nên lạnh lùng khó hiểu....~

   - Bà tôi...đã mất sau đó 3 ngày... Tại sao bà lại không nói cho tôi biết là bà tôi đã qua đời... 

   - Ta chỉ muốn tốt cho con thôi, bà ta không là gì của con cả, tại sao con lại quan tâm tới bà ta làm gì? 

   - Vậy là, bà đã để mặc bà ấy chết mà không có tôi sao? 

   - Thì sao? 

Cậu im lặng một lúc rồi nhếch miệng cười :

   - Rồi bà sẽ phải hối hận....

- Tiểu Hạnh -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#karroy