💙Chương 54💚

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu nhếch mép cười... :

   - Mẹ! Con xin lỗi về những việc đã xảy ra. Từ nay con sẽ tuyệt đối nghe lời mẹ. 

Người phụ nữ nhìn cậu khó hiểu rồi cũng lên tiếng :

   - Con biết thế là tốt. Lên phòng và tắm rửa đi

   - Dạ! 

Cậu xách theo hành lí, bước nhanh lên phòng. 

Cầm lấy điện thoại cậu bấm số gọi cho ai đó.... 

   - Cô Mạc...là cháu...Vương Nguyên đây. 

   - Nguyên.....cháu tới nơi chưa? Bây giờ đang ở đâu? 

   - Cháu đang ở nhà bà ta. 

   - Sao cháu lại ở đó? Chẳng lẽ.... 

   - Cô Mạc....cháu không thể tha thứ cho bà ta được..Cô biết mà...bà cháu chẳng phải đã chết một cách cô độc hay sao? 

   - Nhưng Nguyên à....đó cũng là một phần lỗi của chúng ta... 

   - Cháu biết, chừng nào cháu bắt mụ ta trả đủ món nợ...cháu...~cậu ngập ngừng~

   - ....... 

   - Cháu sẽ....về bên bà cháu.. 

   - Nguyên... 

Cậu lau nhanh hàng nước mắt rồi nhanh chóng cúp điện thoại, vào thay đồ 

***Một lát sau***

Anh chạy vội vào nhà người phụ nữ đó, gọi to.. 

   - Nguyên...Nguyên...cậu ở đây đúng không? 

Người phụ nữ từ trong bếp bước ra. 

   - Con đang tìm ai thế? 

   - Nguyên ở đâu? 

   - Con nên thôi.....

Mặc kệ lời bà ta đang nói, Anh vội chạy lên phòng tìm cậu

Rất nhanh, Anh mở cửa phòng... 

Đúng lúc đó, cậu vừa mới bước ra khỏi nhà tắm.....trên người chỉ có tấm khăn. 

   - Anh....AAAAAAAAAAAA 

Lấy tấm chăn trên giường Anh trùm vào người cậu 

   - Đi thôi. 

   - Anh....Anh đang làm cái gì thế hả? 

   - Đi theo tôi. 

Anh lôi cậu ra ngoài 

   - Bỏ ra ~cậu nói~

   - ....... 

   - Tôi nói Anh bỏ ra Anh nghe thấy không? 

   - Cậu.... 

Cậu gạt tay Anh ra... 

   - Tôi sẽ ở lại đây. 

   - Cậu đang nói cái gì thế? 

   - Tôi nói tôi sẽ ở đây. Anh không cần phải đi theo tôi nữa. 

   - Ý cậu là sao? 

   - Chúng ta là anh em. 

   - Cậu

   - Không phải sao? ~cậu cất lời~

   - Cậu...bị làm sao thế? Chẳng lẽ là vì bà cậu.... 

   - Anh thì biết cái quái gì chứ? 

Cậu đẩy Anh ra.... 

   - Trở về với bạn gái của Anh đi.... 

Nói rồi, từng bước cậu quay trở lại phòng..... 

Cùng lúc đó, người phụ nữ đó bước ra. 

\'\' Chát \'\' một cái bạt tai vào mặt Anh :

   - Con đang làm cái gì thế? Thôi ngay cái trò trẻ con của mình lại và học cách biết chấp nhận đi. Con sẽ không bao giờ thắng nổi ta đâu. 

Anh cười...một nụ cười khinh bỉ :

   - Cảm ơn bà vì cái tát này ~nói rồi, Anh bỏ đi~

*** Sáng hôm sau***

8:00 a.m

Cậu khoác trên mình bộ quần áo công sở sang trọng và không kém phần quý phái... 

   - Thiếu gia mời cậu ra xe. 

Chiếc xe ôtô màu đen...nhanh chóng chuyển bánh.... 

Rất nhanh....cậu đã có mặt ở công ty. 

   - Kính chào chủ tịch.. 

Một dãy nhân viên xếp thành hai hàng chào đón cậu. 

Tuy nhiên, không còn là gương mặt ngạc nhiên như lúc trước, cậu lạnh lùng bước qua tất cả mọi người. 

8:30 a.m 

Cậu phát mệt vì một đống các tài liệu các thí sinh cho cuộc thi sắp tới. 

Đương nhiên cậu làm việc không biết mệt mỏi. Có lẽ trong đầu cậu lúc này đã vạch sẵn một ý định trả thù...và nó sẽ còn liên quan đến cuộc thi năm nay chăng?? 

   - Thư kí Trần, giúp tôi thu thập một bản danh sách tất cả các thí sinh , ban giám khảo, và bộ phận tổ chức cuộc thi lần này. 

   - Vâng thưa chủ tịch!!! 

***1 tuần sau***

Hôm nay là ngày cậu phải lên công ty để duyệt sân khấu...nhưng cậu đã đổ bệnh từ hôm trước...là do bát canh đó ư??? 

***Hôm trước***

Cậu trở về nhà sau một ngày làm việc căng thẳng và phải đi tiếp khách với người phụ nữ đó nữa... 

Nhanh chóng thay đồ, cậu nằm oải ra giường.... 

Bỗng nhiên một tiếng gõ cửa làm cậu giật mình. 

   - Nguyên Nguyên...là ta đây 

   - Mẹ cứ vào đi. 

   - Ta mang cho con một bát canh nhân sâm. Con mau ăn đi. 

Cậu không có một chút nghi ngờ gì mà uống bát cánh đó một cách ngon lành...

- Tiểu Hạnh -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#karroy