💙Chương 55💚

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu đau đến mức không thể đứng được nữa....cậu từ từ ngã xuống nền nhà..... 

***Một lúc sau***

Cậu tỉnh dậy thì phát hiện mình đang ở trong một bệnh viện.... 

Đúng lúc đó, bà ta mở cửa bước vào.. 

   - Nguyên Nguyên con không sao chứ? 

   - Con không sao.... 

Vừa dứt lời....Anh cùng cô Mạc và anhh chạy tới.. 

   - Nguyên...cháu...thấy trong  người như thế nào? Còn đau không? ~cô Mạc lên tiếng~

   - Cháu ổn...mà cô không cần phải lo cho cháu đâu. 

Ánh mắt người đàn bà đó quay sang nhìn mọi người ác độc.... 

   - Tại sao lại để cái lũ dơ bẩn này vào đây chứ? Người đâu lôi họ ra.... 

   - Khoan đã!! Họ ở đây là vì con, mẹ không cần phải đuổi họ đâu ~cậu lên tiếng~

   - Nguyên Nguyên...

   - Mẹ ra ngoài đi

Người phụ nữ nhìn cậu đay nghiến rồi đành bước ra khỏi phòng. 

   - Cậu ổn chứ? ~lúc này Anh mới tiến lại hỏi thăm cậu~

   - Tôi khỏe. 

   - Nguyên.....cháu vừa kêu người đó là... 

   - Cô Mạc....rồi một lúc nào đó cháu sẽ giải thích cho cô. Mọi người ngồi xuống đi...cháu cần mọi người giúp đỡ..chỉ lần này thôi... 

***Một lát sau***

Cậu cùng mọi người nói chuyện hồi lâu.. 

Mở cửa bước ra ngoài, chỉ có cô Mạc và anhh. Anh vẫn ở đó nói chuyện với cậu :

   - Cậu..thật sự muốn làm điều này chứ? 

   - Nhất định..kế hoạch này phải thành công... 

***2 ngày sau*** 

Sân khấu cho cuộc thi đã gần hoàn thành.. 

Tối nay sẽ là buổi duyệt và kiểm tra cuối cùng... 

9h PM

Sân khấu lúc này chỉ còn lại người đàn bà đó... 

Cũng phải thôi, ngày mai là cuộc thi đã bắt đầu, bà ta phải ở lại để kiểm tra lại sân khấu lần cuối cùng.... 

10h PM

Công việc kiểm tra đã xong xuôi , mọi thứ đã sẵn sàng cho cuộc thi... 

Người phụ nữ thu dọn đồ đạc, cầm theo túi xách bước ra ngoài... 

Bỗng nhiên Anh bước vào.... 

Người phụ nữ khựng lại

   - Chào mẹ! ~Anh cười~

   - Sao.....con lại ở đây? 

   - Chỉ là con muốn gặp mẹ thôi. 

Người phụ nữ cười nhạt :

   - Con nên tháo cái mặt nạ đó ra đi. 

   - Tôi nghĩ người nên tháo là bà mới phải chứ. 

   - Vương Tuấn Khải....cậu đừng tưởng tôi không thể làm gì được cậu...cậu nghĩ với một chút tài mọn của cậu..có thể hạ gục được tôi sao? 

   - Tôi không tin một mình tôi có thể hạ gục bà nhưng.....nếu cùng với mọi người thì sao? 

   -.......... 

Ánh mắt thâm độc của mụ ta lại một lần nữa nhìn thẳng vào mắt Anh.... 

   - Sao cũng được...ta không rảnh ở đây để đôi co với con ~mụ ta bước ra ngoài~

   - Mẹ này.....có muốn con đưa mẹ về không? 

   - Không cần... 

Nói rồi bà ta bước ra ngoài.... 

Leo lên xe...bà ta suy nghĩ... :

   - Cái quái gì đang xảy ra với nó vậy....trước đây nó đâu có như thế... 

Còn một mình Anh ở sân khấu thôi...Nụ cười xảo quyệt nở trên môi Anh...Liệu điều sẽ đang xảy ra? Liệu Anh có kế họach gì để trả thù người mẹ ghẻ thâm độc đó..? 

***Tối hôm sau***

Tối nay tại công ty có rất nhiều thí sinh đến...dự thi.... 

8h PM : cuộc thi đã bắt đầu.. 

Ánh đèn sân khấu lấp lánh.... 

   - Thư kí Trần , tại sao đèn sân khấu lại có sự khác biệt so với ngày hôm quá thế hả?

   - Thưa giám đốc, mọi thứ vẫn bình thường đó chứ. 

Người đàn bà quay sang nhìn thư kí Trần :

   - Hình như.....hôm nay tôi thấy cậu có gì đó rất khác.. 

Đúng lúc đó...đạo diễn gọi lớn :

   - Thư kí Trần.....tôi cần cậu giúp một số thứ. 

   - Tôi sẽ qua liền... 

Thư kí Trần nhanh chân chạy qua đó.. 

MC bước lên sân khấu nhanh chóng giới thiệu cuộc thi.... 

\'\' MC : bla bla bla bla \'\' 

Nhanh như cắt, thứ sinh đầu tiên bước lên biểu diễn tiết mục của mình.. 

Hình như thí sinh này nhìn rất quen..... 

Người phụ nữ nghi ngờ....

....giọng hát của thí sinh đó cất lên.... 

Tiết mục dường như rất hoàn hảo cho đến khi...... 

\'\' Xẹt Xẹt \'\' 

Ánh đèn sân khấu chập chờn....bóng đèn đang di chuyển...

Tiếng bàn tán cùng với sự lo sợ lấn áp mọi thứ. 

\'\' Rầm \'\' 

Bóng đèn đó đã rơi xuống thí sinh kia.... 

Đám khói nhanh chóng bao phủ lấy sân khấu. 

Lúc này không ai có thể biết được chuyện gì đang xảy ra..

Bỗng chốc có tiếng một người đàn ông hét lớn ... 

   - Mịch Mịch.....con tôi.... 

Kì lạ thay người đàn ông đó có dung mạo giống hệt vị đạo diễn kia... 

   - Mịch...Mịch ~một người phụ nữ cũng bước lên đó~...bố nó gọi cấp cứu mau.. 

Không phải, đó không phải là cậu đạo diễn mà là bố của thí sinh đang bị bóng đèn đè xuống.... 

***Một lát sau***

Xe cứu thương và đội cảnh sát đã có mặt ở đó.....mọi người đều nhanh chóng sơ tán... 

Duy chỉ có bà ta....bà ta đang suy nghĩ một thứ gì đó rất đăm chiêu....... 

Tuy nhiên, nhanh thôi một đám cảnh sát bước tới.. 

   - Chúng tôi được lệnh bắt bà về trụ sở để điều tra. 

   - Tôi có tội gì chứ? ~bà ta hoảng sợ~

   - Theo như lời khai của thư kí và nhân viên của công ty...Tối qua bà là người ở lại cuối cùng để kiểm tra sân khấu....Vậy thì chuyện này...

   - Các anh nhầm rồi, tôi không có làm chuyện đó. 

   - Xin lỗi giám đốc, nhưng chúng tôi bắt buộc phải bắt bà. 

Nói rồi, một thanh cảnh sát bước tới còng tay bà ta lại và cho lên xe. 

Lúc này, có thể nhìn rõ mặt bà ta có chút tức giận....

   - Kế hoạch đã rất hoàn hảo đó chứ...

- Tiểu Hạnh -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#karroy