💙Chương 57💚

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu ngạc nhiên...

Trông Anh lúc này cũng thật tuấn tú. 

Cậu ngại ngùng :

- Ư.....ừm... 

- ...Cảm ơn vì đã đến dự đám cưới...~Anh đỏ mặt né tránh ánh mắt của cậu~

- Không có gì. 

- C... 

Anh quay sang định nói gì thì..có tiếng gọi... 

Đó là cô dâu.. 

- Anh... 

Lúc này cậu mới được tận mắt chiêm ngưỡng khuôn mặt của cô dâu.. 

Cô ta thật đẹp... 

Thật giống một nữ thần.. khiến người ta ghen tị. 

- Ủa cậu là..? ~cô dâu hỏi cậu~

- Tôi là Vương Nguyên...Bạn của Tuấn Khải....

- À...~cô ta thốt lên một tiếng~...Nhưng sao..tôi chưa gặp cậu bao giờ? 

- Tôi chỉ là một người bạn công việc của Tuấn Khải thôi. Cô không biết tôi cũng đúng. 

- Vậy sao. ~cô ta nhìn cậu, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh bỉ~

- Em...sao em lại tới đây? ~Anh hỏi Na Na~

- Bên kia có một số cổ đông của bố em. .Bố em muốn giới thiệu họ với Anh

Anh quay sang nhìn cậu...rồi quay đi... 

Cậu thở dài...nhìn 2 người bọn họ thật xứng đôi mà...

Bỗng nhiên có cánh tay vỗ nhẹ sau lưng cậu... 

- Thiên Ân!! 

- Nguyên...có chuyện rồi. 

- Chuyện gì vậy anhh? 

- Bà ta...bà ta... (~là bà ta đó aaa~)

Mặt cậu lập tức biến sắc. 

anhh nói tiếp. 

- Bà ta...người ta nói rằng bà ta đã trốn khỏi nhà tù. 

- Có chuyện như vậy sao? 

- Đúng thế..em nhìn đi..họ đang truy nã bà ta kìa

Nói rồi, anhh đưa cho cậu một tờ báo. 

- Nguyên anh xin lỗi nhưng...hiện giờ anh phải quay lại sở cảnh sát để xem tình hình thế nào. 

- Em sẽ đi cũng anhh. 

- Không được!! Mụ ta đã trốn khỏi nhà tù chắc chắn mụ ta sẽ ở quanh đây, nếu em đi cùng anhh không chừng sẽ gặp nguy hiểm. Em cứ ở đây, nơi này đông người, mụ ta sẽ không dám làm gì em đâu...

- Nhưng... 

- Đừng nói nữa..hãy nghe lời anhh..đừng ở bất cứ chỗ nào vắng vẻ...hãy luôn ở chỗ đông người. 

Nói rồi, Thiên Ân vội vàng bước ra khỏi lễ cưới. 

anhh đi rồi, ánh mắt cậu lo lắng nhìn theo chiếc xe vừa chạy đi... 

Cậu cố lẩn mình vào những chỗ đông người và cố gắng quan sát... 

Tim cậu đập loạn xạ...một nhịp đập sợ hãi...

Đúng lúc đó, một cánh tay lôi cậu...đi 

Cậu sợ hãi vùng vẫy... 

***Một lát sau***

Cậu cố vùng vẫy khỏi cánh tay đó... 

Quay mặt lại...cậu chạm vào ánh mắt của Anh... 

Là Anh đã kéo cậu đi... 

- Anh... 

- Có chuyện gì với cậu à? Nhìn sắc mặt cậu không được tốt lắm...

- Không có chuyện gì cả. 

Cậu không muốn nói chuyện này ra chắc vì sợ sẽ làm kinh động đến Anh...đám cưới sẽ không diễn ra theo ý muốn. 

- Anh dẫn tôi đến đây làm gì? 

- Tôi... 

- .......Anh không sợ cô dâu của Anh sẽ ghen sao? 

- Tôi muốn nói chuyện với cậu. 

- Nói đi. 

- Những ngày qua....cậu... 

- ...... 

- Sống hạnh phúc chứ? 

- Hạnh phúc? Đương nhiên. 

Anh cười..nhạt. 

Cậu nhìn Anh...quay đi... 

Anh níu tay cậu lại.. 

- Buông ra đi! 

- ...... 

Cậu cố đẩy tay Anh ra nhưng vô ích, bàn tay đó đã nắm chặt lấy cổ tay cậu không muốn bỏ ra. 

- Đừng đi... 

Ánh mắt Anh buồn bã. 

- Bỏ ra! 

Cậu vùng vẫy... 

- Tôi nói anh bỏ ra. 

Anh ôm lấy cậu từ đằng sau. 

Cậu tức giận vùng ra khỏi vòng tay của Anh... 

- Tôi...chỉ là một món đồ chơi của Anh thôi sao? 

- ...... 

- 1 tháng trước Anh đã vứt bỏ tôi như một đống rác cơ mà.Tại sao bây giờ Anh còn dám mở miệng nói tôi đừng đi. Dừng lại đi...tôi đã quá mệt mỏi rồi. 

- Tôi xin lỗi...nhưng...tôi không thể chịu được nữa rồi...Tôi nhớ em... 

Cậu đỏ mặt...rưng rưng nước mắt.. 

- Tôi chỉ là một trong số những lựa chọn của Anh thôi sao? 

- Anh.. 

Nước mắt của Anh đang rơi đầy trên mặt... 

Cậu quay lại...khẽ đưa tay lên lau nước mắt cho Anh

- Dừng lại ở đây thôi..Sẽ chẳng dễ dàng đâu để nắm lại một bàn tay đã buông. Chia ly là điều em chưa bao giờ muốn chọn..Anh hãy cứ sống tiếp cuộc sống của Anh và hãy tiếp tục làm điều Anh muốn. Em cũng thế cũng sẽ làm những điều mình muốn và em sẽ mãi dõi theo Anh... 

Anh ôm chầm lấy cậu... 

Cả 2 đều òa khóc trong bờ vai nhau... 

- Anh sẽ nhớ em lắm đấy. 

- Em cũng thế. 

Sao chúng ta lại biết nhau giữa hàng vạn người nhỉ? Sao không phải là ai khác mà cứ phải là Anh. Sao không phải là mãi mãi mà chỉ là trong chốc lát. 

Chỉ là chúng ta không phải là một nửa dành cho nhau trọn vẹn nên Anh đi rồi em không có quyền gượng ép, em không có quyền níu kéo cũng chẳng có quyền cố giữ lấy. Nhưng Anh à, em sẽ nhớ Anh lắm đấy...mối tình đầu của em.. 

Bỗng nhiên có tiếng vỗ tay từ đằng xa...

- Cảm động quá ha 

Là người phụ nữ đó.. 

Đúng là mụ ta đã ra khỏi tù.. 

- Bà...~cậu cất tiếng~

- Con trai của ta..đã lâu lắm rồi không gặp lại... 

- Tôi không phải là con của bà. 

- Con nói gì vậy? Con là con trai của ta mà. 

-......... 

- Con trai à...nhưng tại sao? tại sao con lại hại ta.. 

- Tất cả lại tại bà...chính bà đã hại bà tôi...

Mụ ta không nói gì mà tiến về phía cậu... 

'' Tùm'' bà ta đẩy cậu rơi xuống hồ bơi cạnh đó...

- Tiểu Hạnh -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#karroy