💙Chương 65💚

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- ........ ~cậu im lặng~

- Trả lời tao đi..mày đã từng quen Anh ta trước đây đúng không? 

- Tao... 

- Tao là bạn mày mà..trả lời tao đi ~mắt Tuyết Mai đã đỏ hoe từ bao giờ~

Cậu thở dài một tiếng rồi quay lại nói : 

- Nếu tao nói là đúng...thì mày..sẽ hiểu cho tao chứ? 

- ...... 

Thế rồi cậu thận trọng kể mọi chuyện cho cô nghe. 

***Chỗ Thiên Ân***

anhh đang say sưa ngồi làm việc..... 

Bỗng nhiên, một cuộc gọi đến làm anhh giật mình. 

Đó là bác sĩ Từ - bác sĩ riêng của anhh 

- Có chuyện gì thế? ~anhh nhấc máy~

- anhh có biết hôm nay là ngày tái khám của anhh không? Sao giờ này còn chưa tới hả? 

Thiên Ân nhìn lại đồng hồ của mình :

- Sâu sô ry...Tôi tới ngay. 

Có lẽ 2 năm qua..trước ngày anhh biết Vương Nguyên vẫn còn sống..anhh đã đau khổ như thế nào..Và có lẽ người luôn quan tâm anhh như người cha ruột đó là bác sĩ Từ... 

***Một lát sau***

Thiên Ân bước ra từ chiếc xe hơi sang trọng của mình..bước vào cổng bệnh viện. 

Hôm nay số bệnh nhân có vẻ đông hơn bình thường nên y tá rất bận rộn 

Chắc vì quá vội vàng..một cô y tá đã bất cẩn đụng vào anhh.... 

Một đống danh sách y tá đã trải đầy quanh đó. 

Thiên Ân nhanh chóng cúi xuống nhặt nhưng có lẽ không hết, 

Một tờ danh sách còn ở đó. 

Đó là danh sách từ 2 năm trước. 

anhh nhìn vào đó..ngạc nhiên.. 

Sao có thể.... 

***Chỗ Nguyên***

- Tất cả mọi chuyện là như thế? 

Tuyết Mai khóc lóc ngồi đó.. 

Cậu khẽ vỗ vào vai cô như thay một lời an ủi. 

Cô tức giận gạt tay cậu ra :

- Vậy là mày đã biết hết mọi thứ..vậy sao mày không nói với tao sớm hơn? 

- Đâu có kịp chứ..tao đâu có ngờ Anh ta lại là học sinh mới chuyển tới trường chứ. 

-.... 

Cậu buồn bã.. 

***Chỗ anhh***

- Tại sao lại có chuyện trùng hợp thế này? Ngày đó..rõ ràng là ngày mà Nguyên đi thử ADN...vậy Vương Viễn xuất hiện ở bệnh viện và làm y tá là có ý gì? Chẳng lẽ.. 

Thiên Ân vội chạy vào phòng bác sĩ Từ....

- Này bác sĩ..y tá nam này là ai? ~anhh chỉ vào tấm ảnh~

- À đó là Vương Viễn.... 

- Vương Viễn? 

- Đó là y tá nam xuất sắc ở khoa chúng tôi..Cách đây 2 năm cậu ta bỗng dưng xuất hiện với vai trò là y tá mới..Cậu ta đã không ngừng xây dựng nhiều công lao..và cho đến ngày cậu ta sắp được thăng chức làm y tá trưởng thì cậu ta biến mất không lí do. 

- ......Có lẽ nào.. 

anhh sửng sốt... 

anhh tìm mọi cách để xác minh đó là sự thật... 

***Ngày hôm sau***

Thiên Ân nhấc điện thoại và bấm một số máy 

Đó là Vương Viễn... 

***Một lúc sau***

- Có chuyện gì? 

- Tôi muốn hỏi cậu một chuyện. 

- Anh nói đi. 

- 2 năm trước..chính cậu đã tráo mẫu máu đó phải không? 

- ......Anh đang nói chuyện gì thế..tôi không hiểu.. 

- Tôi sẽ hỏi cậu lại lần nữa..cậu thật sự..đã không tráo mẫu máu đó? 

- ........... 

- Thôi được..cậu không nói cũng không sao.. 

Nói rồi, anhh nhẹ nhàng đứng lên..vuốt lấy tóc của Vương Viễn... 

Khuôn mặt đó...Cậu ta đang đỏ mặt... 

Tim của cậu ấy lúc này muốn rớt ra khỏi lồng ngực.. 

Không lẽ vì Thiên Ân quá đẹp trai sao? :)))) 

- Nếu cậu không muốn nói thì chịu vậy...~anhh cười nhẹ~ 

Nói xong, anhh đứng lên bước ra khỏi đó.. 

Cầm một sợi tóc trên tay...anh khẽ cười...

***Chỗ Nguyên***

Cả ngày hôm nay cậu không gặp Tuyết Mai

Có thể vì chuyện hôm qua chăng. 

Cậu thở dài một hơi.. 

Bỗng nhiên, '' soạt ''...một tiếng động từ phía cây đằng kia. 

Đó chắc chắn là ai đó. 

Cậu lên tiếng 

- Ai đó? 

Nhưng không có ai trả lời. 

Cậu tiến dần lại phía bụi cây. 

Quả nhiên đó có người, một người con trai với khẩu trang bịt kín đang núp dưới bụi cây. 

Cậu hỏi : 

- Cậu..đang làm gì đấy? 

- T...t...t...tôi.. 

Giọng nói đó nhất định nghe rất quen. 

- Cậu là ai? 

- ..... 

- Nói đi chứ? Cậu là ai? 

Tên đó vẫn im lặng.. 

Anh nhìn cậu....

- Cậu quen tôi à? 

- ....Không, xin lỗi vì đã làm phiền. 

Nói rồi, người đó bước đi. 

- .... 

Cậu cứ dõi theo người đó cho tới khi bóng dáng đó biến mất hẳn.. 

Khóe mắt cậu cay cay...

- Tiểu Hạnh -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#karroy