💙Chương 66💚

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'' - Nụ cười - có thể che giấu được nỗi buồn. 

- Bận rộn - có thể che giấu sự đau thương. 

- Lời nói - có thể che giấu được những quan tâm thầm lặng. 

- Thế nhưng.. 

- Đôi mắt - là điều duy nhất, không thể che giấu được tâm trạng, cảm xúc thực sự ''

Tiếng điện thoại reo lên... 

- Alô 

- Nguyên Nguyên..anhh có chuyện này muốn nói với em ~đó là giọng của Thiên Ân~

- Nhưng.... 

- Bây giờ em đang ở đâu? anhh sẽ đến chỗ em. 

- Em đang ở trường...nhưng có chuyện gì thế. 

- Chờ anhh 10 phút...anhh sẽ đến chỗ em. 

Nói rồi, Thiên Ân vội vàng cúp điện thoại

***10 phút sau***

- Có chuyện gì mà anhh gấp vậy? 

- Em xem đi. 

anhh đưa một tờ giấy cho cậu xem. 

Cậu bất ngờ. 

- Tại sao? 

- Em bất ngờ lắm đúng không? Tình cờ anhh phát hiện được 2 năm trước Vương Viễn là một y tá nam đang thực tập ở bệnh viện đó...và anhh đã đoán là tại sao cậu ta lại làm ở đó...mục đích gì chứ? anhh đã nghi ngờ một số chuyện và anhh đã chứng minh được chuyện đó là thật. 

- ...... 

- Tờ giấy em đang cầm chính là bản xét nhiệm DNA của Vương Viễn... 

- Cái này..... 

- Rất giống với DNA của bà ta đúng không? 

- .... 

- Rất có thể cậu ta là người đứng sau mọi chuyện...là người sắp đặt mọi thứ..từ việc bố Vương Tuấn Khải ốm tới việc bản xét nghiệm DNA của em. 

- Bản xét nghiệm của em?? Nó làm sao? 

- Cậu ta đã tráo bản xét nghiệm đó. 

***Chỗ Vương Viễn***

- Alô 

- Tôi muốn gặp cô... ~Vương Viễn nói~

- Có chuyện gì sao? 

- Có vấn đề rồi. 

***Một lát sau***

- Có chuyện gì cậu mau nói đi ~Na Na nóng lòng~

- Có lẽ Thiên Ân...anhh ta đã biết một ít gì đó về sự việc 2 năm trước.....

***

Mấy ngày rồi Tuyết Mai không đến trường. 

Cậu buồn bã. 

Bỗng nhiên, cánh cửa bật ra.. 

Một cô gái với mái tóc ngắn và gương mặt trang điểm đậm. 

Đó là Tuyết Mai... 

Cậu ngạc nhiên. 

- Tuyết.....Tuyết Mai..... 

Cô ấy không đáp lại mà lạnh lùng tiến về phía chỗ ngồi. 

- Có chuyện gì xảy ra với nó vậy chứ? ~cậu nghĩ~

- Bây giờ mày mới biết sao ~đó là nhỏ bàn trên~

- Biết chuyện gì? 

- Đó mới là con người thật của Tuyết Mai...Những lúc tâm trạng nó không tốt nó sẽ xé phăng đi cái mái tóc của mình và đập phá mọi thứ. 

- Tâm trạng không tốt..... 

Cậu liếc qua Tuyết Mai.... 

Rồi buồn bã. 

Có lẽ lỗi là do cậu ư? 

Đúng lúc đó giáo viên chủ nhiệm bước vào. 

Nhìn khuôn mặt cô tỏ rõ vẻ tức giận 

- Hôm nay..thư viện trường bị phá hoại..toàn bộ sách trong thư viện bị xé rách, tất cả bàn ghế đều bị đập gãy. 

Nói rồi, cô liếc mắt nhìn về phía Tuyết Mai rồi nói tiếp :

- Có một học sinh đã nói..cậu ta nhìn thấy một học sinh tóc ngắn đã bước ra từ đó và cầm theo một cây gậy.

Cậu giật mình.. 

Chẳng phải sáng nay...Tuyết Mai đã vào đó sao. 

Cậu nghe tiếp 

- Và cậu ta cũng nói rằng đó là một học sinh của lớp ta. Tôi sẽ cho cơ hội để các em nhận tội, nếu không nhận tội, bằng mọi cách tôi sẽ tìm ra và lập tức đuổi học học sinh đó. 

Cậu lo lắng.. 

- Nếu Tuyết Mai bị đuổi học thì.. 

Giáo viên tiếp lời. 

- Nào, tôi sẽ cho các em 5 phút để tự nhận tội lỗi của mình 

Cậu lo lắng 

3 phút trôi qua.. 

4 phút 

- Thôi được nếu không ai nhận tội thì tôi...

Cậu bật dậy :

- Thưa cô, là em đã làm. 

- Vương Nguyên!!! 

- ....... 

Cả lớp đều trầm trồ nhìn cậu 

Ngay cả Tuyết Mai cũng thế, sự kinh ngạc đang hiện trên mặt cô.....

- Tiểu Hạnh -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#karroy