💙Chương 67💚

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Vương Nguyên...đi theo tôi. 

***Tan học***

Cậu bước ra từ phòng hiệu trưởng. 

Tay sờ mông..có vẻ đau lắm, mặt nhăn nhó. 

- Cái bà giám thị này nhỏ mà có võ hay sao ấy, đánh đau thật. 

Đúng lúc đó, từ góc tường, Tuyết Mai bước ra. 

- Tại sao.....tại sao mày lại nhận tội? 

- Đây là lúc mày hỏi tao câu đó sao? Tao mới là người hỏi mày : tại sao lại phá thư viện trường? 

- Không phải là chuyện của mày. 

- Mày...vẫn còn giận chuyện đó sao? 

- ...... 

- Nếu là vì chuyện đó tao xin lỗi. Tao.. 

Tuyết Mai không nói gì nữa mà bỏ đi. 

Hôm nay cô ấy lạ lắm. 

Bình thường cô rất năng động là thế..vui vẻ là thế.. 

Thế nhưng hôm nay lại toát ra vẻ lạnh lùng...đáng sợ 

Đó phải chăng là Tuyết Mai của ngày hôm qua? 

Cậu nhìn cô rồi cố gắng lết xác ra khỏi đó. 

Định lấy điện thoại gọi taxi. 

Bỗng nhiên, cậu trông thấy 1 người....đó là bà ta. 

Chắc chắn đó là bóng dáng ấy. 

Cậu đuổi theo, mong muốn thu được từ bà ta một số thông tin gì đó...

Nhưng không ổn, mông cậu đau ê ẩm, không thể chạy theo chiếc taxi đó. 

Nhanh chóng, cậu lấy điện thoại gọi cho anhh

Tuy nhiên, cái điện thoại chỉ đáp lại cậu một tiếng bíp :''Xin chào tôi là Thiên Ân, hiện tại tôi đang bận, xin hãy chuyển lời nhắn của bạn vào hộp thư thoại." 

- Thiên Ân...là em đây. Em vừa trông thấy bà ta. Không nhầm vào đâu được, bà ta mặc chiếc áo màu trắng sọc đen - áo tù nhân. Chắc chắn ai đó đã dẫn bà ta ra tù. Thiên Ân chúng ta gặp nhau đi. 

Nói rồi, cậu tắt máy, cố nhếch nhác bước về. 

Bỗng nhiên, một chiếc mô tô từ đâu xông đến. 

Vẫn là một anh chàng, anh chàng đó đội một chiếc mũ bảo hiểm che kín khuôn mặt. 

- Lên xe đi ~chàng trai nói~

- Cậu..cậu là ai? 

- Lên xe đi tôi sẽ chở cậu về. 

- Nhưng...

Anh ta kéo tay cậu lên xe. 

- Ôm chặt vào nhé! 

Chiếc mô tô đó bắt đầu chuyển bánh. 

Cậu cảm nhận được...mùi hương quen thuộc ấy. 

Tim cậu cứ đập từng hồi.. 

'' Thời gian có thể hàn gắn được mọi vết thương, nhưng chưa bao giờ xóa mờ được mọi kí ức. '' 

Chiếc xe môtô dừng bánh.. 

Đến nơi rồi. 

Cậu xuống xe, ngập ngừng : 

- Cảm ơn! 

- .... 

Người đó không nói gì mà lạnh lùng nổ máy đi mất. 

Cậu cứ nhìn theo mãi. 

Có lẽ cậu muốn nhìn người đó lâu hơn. 

***Tối hôm đó***

Thiên Ân bước ra từ phòng họp, đầu quay cuồng. 

Mở điện thoại lên, anh nhìn thấy tin nhắn hộp thoại từ cậu....

Nhanh chóng mở ra xem... 

Thiên Ân giật mình. 

anhh cố chạy hết sức để ra ngoài. 

***Một lát sau***

Tiếng chuông phòng cậu reo lên. 

Cậu giật bắn mình, miễn cưỡng ra mở cửa 

Là Thiên Ân... 

- Nguyên! Em có sao không? 

anhh nhìn xung quanh người cậu...

- Cái này....~chỉ vào nơi được cậu dán đầy miếng giảm đau~

- À...sáng nay em dậy muộn, mải chạy đến trường không để ý nên ngã..Thôi anhh vào nhà đi, có chuyện này em muốn nói với anhh....

Thiên Ân tháo giày và bước vào nhà. 

Cậu khóa chặt cửa. 

- anhh...chiều nay em đã nhìn thấy bà ta. 

- Em chắc chứ? 

- Em không nhầm đâu, rõ ràng em đã trông thấy bà ta..bước vào một cái xe taxi. Hình như là có ai đó đã ngồi đó chờ sẵn bà ta rồi thì phải. Điệu bộ của bà ta rất vội vàng

- ....... 

Thiên Ân ngẫm nghĩ một lúc :

- Chẳng lẽ... 

- ...... 

- Nguyên, em hãy ở yên trong nhà, đừng đi đâu, anhh sẽ trở lại ngay. Nhớ khóa chặt cửa, bất cứ ai gọi em cũng đừng mở cửa....

- anhh định đi đâu? 

- anhh muốn xác minh vài thứ. 

Nói rồi anhh chạy nhanh ra ngoài. 

Lái xe đến đồn cảnh sát. 

***10 phút sau***

- Anh cảnh sát..tôi muốn gặp phạm nhân này. 

Thiên Ân đưa cho anh cảnh sát một tấm hình. 

- anhh là gì của bà ấy? 

- Tôi là... 

- Bà ta đã bỏ trốn cách đây 2 ngày. 

- Bỏ trốn?? Nhưng bằng cách nào? 

- 2 ngày trước, các phạm nhân được chuyển ra ngoài để chuyển đi nhà tù khác. Bà ta giả vờ bị đau bụng rồi lợi dụng lúc chúng tôi không chú ý, đã trốn đi....

- ....... 

Thiên Ân bước ra ngoài nhưng vẫn còn đang suy nghĩ.. 

- Bà ta đã bỏ trốn 2 ngày, nhưng tại sao hôm nay Nguyên lại thấy bà ta mặc áo tù nhân, chẳng lẽ bà ta cố tình để Nguyên trông thấy?.... 

Mọi thứ còn là ẩn số.. 

Thiên Ân vò đầu suy nghĩ.. 

anhh vừa lái xe..vừa tiếp tục suy nghĩ.

Một ý nghĩ vừa lóe lên.. 

anhh hoảng hốt.. 

Đạp ga chạy thật nhanh về nhà cậu....

- Tiểu Hạnh -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#karroy