💙Chương 68💚

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Ân khẩn trương chạy vào nhà cậu... 

Bấm chuông. 

Cậu đứng sau cánh cửa, tay cầm một cái gậy khẽ hỏi :

- Ai đó? 

- Nguyên...là anhh...

Cậu bỏ gậy xuống, thở phào, bước ra mở cửa....

***Hôm sau***

Cậu bước xuống xe... 

- Có cần anhh đưa em vào trường không? 

- Thôi, em ổn...anhh về đi ~cậu nói với anhh~

- Em không sao thật chứ? 

- Thật mà...

Cậu cố đứng thẳng người dậy...

Nhưng mông đau quá, cậu khẽ rít lên...

- Thế này là ổn hả? ~anhh cười~

anhh bước xuống xe...

Nhẹ nhàng ngồi xuống :

- Leo lên đi, anhh đưa em vào.

- Thôi, em đi được mà ~cậu đỏ mặt~

- Lên đi, nhanh lên, em có muốn người ta cứ nhìn mình mãi thế này không? 

Cậu nhìn xung quanh. 

Có hàng đống cô gái đang nhìn Thiên Ân....

Cậu miễn cưỡng đành leo lên. 

anhh cõng cậu trên lưng, anhh cười tủm tỉm....

Càng lúc càng đông hơn, con gái cứ xúm lại chỗ anhh.. 

Nhưng cậu không để ý.. 

Cậu nhìn đi một hướng khác..Nơi có đông hơn các cô gái đang theo Thiên Ân...

Nơi đang có một người...có sức hút hơn cả anhh...

Nơi mà.... 

Cậu rút ánh mắt mình lại..rụt rè núp vào vai anhh

Cuối cùng cũng đến lớp. 

Thiên Ân dịu dàng đặt cậu xuống. 

- Cảm ơn anhh..~cậuđỏ mặt~

- Không có gì...em vào lớp đi, anhh đi nhá ~anhh vẫy vẫy tay~

Cậu cười cười vẫy lại. 

Cậu vào lớp, nhìn thấy Tuyết Mai đang ngồi cười đùa với một đám con gái. 

Có chút buồn, cậu ngồi xuống chỗ của mình...

- Này, Nguyên...anhh chàng lúc nãy là ai thế? Người yêu mày hả? ~một cô gái bước tới~

- anhh ta tên gì? Là ai ? ~cô gái thứ 2 cất tiếng~

Cứ thế một số cô gái xúm lại cậu....

Cậu quay cuồng với một đống câu hỏi về anhh... 

***Tan học***

Cậu chân bước mỏi mệt ra khỏi trường. 

Từng bước từng bước, cậu đi bộ về nhà. 

Có lẽ cậu không muốn làm phiền Thiên Ân nên không gọi cho anhh. 

Bỗng nhiên tiếng điện thoại reo làm cậu giật mình. 

Là anhh 

- Alô.. 

- Nguyên...bây giờ em đang ở đâu? anhh đến trường nãy giờ mà không thấy em. 

- Em bây giờ đang trên đường về nhà. 

- Em đi bộ hả? Chờ anhh, anhh sẽ tới đón em. 

- Nhưng... 

Thiên Ân đã tắt máy.. 

- Nhưng anhh đã biết em ở đường nào đâu? ~cậu nói một mình~

Đành tìm một cái ghế đá để ngồi rồi nhắn tin số đường cho anhh

Bỗng nhiên, gương mặt đó.. 

Là bà ta.. 

Cậu sửng sốt.. 

Bà ta đang đi bộ thản nhiên trên con đường đó..... 

Cậu phải làm sao? Đó...không thể nhầm được, chính là bà ta...

Cậu nhanh tay vẫy chiếc taxi gần đó.....

Đuổi theo bà ta.. 

***Một lát sau***

Chiếc xe mất dấu ở một con ngõ nhỏ. 

Cậu xuống xe.. 

Thận trọng bước vào con ngõ đó. 

Cậu dừng lại ở một căn biệt thự cũ kĩ.. 

Bước vào trong.. 

Cánh cửa của căn biệt thự bám đầy những màng nhện..

Có lẽ nó đã được bỏ hoang khá lâu. 

Cậu mở cánh cửa bước vào trong. 

Ngắm nghía từng bức tường, từng đồ vật. 

Bỗng nhiên, tiếng giày chạm đất khiến cậu giật mình. 

Một chàng trai từ trong bóng tối bước ra. 

Cậu bất ngờ.. 

- Cậu.... 

- Tôi là Vương Viễn... 

- ........ 

- Bất ngờ lắm đúng không? 

- Tại sao cậu lại ở đây? 

- Cậu đoán xem.. 

Vương Viễn cười khẩy, trông cậu ta thật bí ẩn 

Cậu không đáp lại mà nhìn thẳng vào mặt Vương Viễn....

- 2 năm về trước..cậu biết tại sao bà cậu lại chết không? 

- ..... 

- Để tôi nói cho cậu biết, nguyên nhân mà bà cậu chết...chính là do cậu.... 

- .... 

- Cậu bỏ đi tìm tình yêu của mình mà quên đi chính người bà đã nuôi cậu từ bé, bao bọc cậu. Và...vào ngày bà cậu sắp mất, cậu biết ai đã ở bên bà cô không? Là tôi...Bà ấy tưởng rằng tôi là cậu...bà đã chết một cách đau đớn... 

- Cậu....nói xong chưa? 

Vương Viễn cười bí hiểm.. 

- Chưa đâu..còn một chuyện nữa, tôi muốn nói với cậu... 

Vương Viễn ghé mặt vào tai cậu...nói khẽ. 

- Thực ra..bà cậu sẽ không chết sớm như thế đâu...nếu như mỗi ngày bà ta không uống một chén canh độc của tôi.... 

Cậu bàng hoàng. 

Ánh mắt cậu..là sự căm giận đang dồn nén. 

- Sao?...tức giận lắm à? Để tôi chỉ cậu một cách để bớt giận nhé...
Vương Viễn rút trong túi ra một lọ thuốc độc.. 

Cậu ta ném xuống đất. 

- Lọ thuốc này là một loại thuốc cực độc, nó có thể giết người ta trong 30 phút. 

- ...... 

- Nguyên...tôi sẽ uống lọ thuốc này...và cậu sẽ trả thủ được cho bà...Nhưng...với một điều kiện nếu cậu chịu quỳ xuống và van nài tôi uống, thì tôi sẽ giúp cậu toại nguyện. 

Cậu tức giận rút điện thoại ra.. 

Lập tức...một khẩu súng được chĩa vào người cậu

- Nếu cậu dám báo cảnh sát thì tôi sẽ giết chết cậu... 

Cậu tức giận...

Bỏ điện thoại xuống.. 

Vương Viễn bước tới, dùng khẩu súng bắn vỡ chiếc điện thoại đang nằm dưới sàn và ngay tức khắc cậu cũng vứt khẩu súng đi. 

- Khẩu súng đó chỉ có một viên đạn mà thôi...là tôi dọa cậu đấy... 

- ....... 

- Vương Nguyên...cậu sẽ không chạy trốn đúng không? Cậu sẽ trả thù cho bà bằng mọi giá nhỉ...vậy thì hãy quỳ xuống và cầu xin sự giúp đỡ từ tôi .. 

- ........ 

Tay cậu đang siết chặt.. 

Cậu tức lắm.. 

Từng giọt nước mắt từ từ lăn dài trên má cậu... 

Cậu hoàn toàn bất lực...

- Tiểu Hạnh -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#karroy