💙Chương 69💚

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu quay trở ra ngoài.. 

Cậu muốn thoát khỏi đây, cậu sợ...cậu sợ phải nhớ lại những kí ức đau buồn đó...Cậu sợ...

Cơ thể cậu lúc này bỗng không có chút sức lực.. 

Những kí ức đó..những ngày tháng chứng kiến bà cậu mất, những khoảng thời gian mà cậu phải chịu đựng bên những hận thù. 

Cậu nằm gục xuống lề đường... 

***Tối hôm đó***

Cậu tỉnh giấc.. 

Đầu cậu lúc này quay cuồng và không có chút sức lực. 

Bên cạnh cậu lúc này là Anh... 

Anh cũng nằm gục bên cậu... 

Cậu nhìn Anh, ánh mắt mang chút đượm buồn. 

Khẽ lấy tay, cậu vuốt lấy tóc Anh 

- Nếu như...chúng ta chưa từng quen nhau..thì có lẽ sẽ không phải đau đớn như lúc này. 

Cậu khóc.. 

Những giọt lệ còn nóng rơi xuống. 

Nhẹ nhàng...cậu bước xuống giường..tiến ra ngoài.. 

Bàn tay đó...bỗng nhiên níu cậu lại. 

Cậu bất ngờ.. 

- Ở lại đi. 

Ánh mắt cậu lúc này đang chạm vào ánh mắt Anh

Anh lạnh lùng lắm.. 

Gương mặt không chút biểu cảm. 

Phải chăng, Anh không muốn gặp cậu 

- Không cần đâu, tôi ổn ~cậu gạt tay Anh ra~

Anh đứng dậy, kéo lấy cậu một lần nữa. 

- Tôi nói là ở lại đi, cậu còn chưa khỏe hẳn mà....đừng đi....

***Một lát sau***

Anh bưng ra cho cậu một tô cháo. 

- Ăn đi. 

- Tôi có ốm đâu mà bảo ăn. 

- Tôi nói ăn đi.. 

- Không thích. 

- Cậu... 

- Lêu lêu.. 

Anh đen mặt...

- Được thôi không ăn chứ gì...thế thì tôi ăn...

Anh đưa thìa cháo từ từ vào miệng, ra vẻ ngon lắm.. 

- ƯM..cháo mình làm có khác ngon thế..thơm nữa chứ 

Mùi thơm cứ thế phảng phất ra.. 

Cậu cứ nhìn theo.. 

- Cháo gà hả? ~cậu hỏi~

- Không thấy hay sao mà còn  hỏi...thơm quá...ui chao miếng thịt ngon hết sảy. 

Cậu liếm môi...nuốt nước bọt.. 

Bụng cậu lúc này cũng reo hò ghê lắm. 

- Cho miếng đi. 

- Sao lúc nãy kêu không ăn...

- Hừ...thế có cho không? 

- Hahaha ~Anh bật cười~ Đây...ăn đi. 

Cậu cầm lấy tô cháo..sụt sụt.. 

- Cẩn thận nóng kìa.. 

Không để ý, cậu bưng tô cháo lên một hơi ăn hết sạch....

Anh trố mắt nhìn. 

Cậu nhìn Anh rồi phì cười.. 

Lâu lắm rồi cậu mới được cười sảng khoái như thế. 

Mọi muộn phiền cứ thế biến mất.. 

Ánh mắt Anh cũng dần thay đổi, Anh nhìn cậu...cười theo.. 

Đúng lúc đó Thiên Ân xồng xộc tiến vào . 

Cậu bất ngờ 

- Nguyên....em không sao chứ? 

- Em ổn..nhưng sao anhh biết em ở đây? 

- Là tôi điện cho anhh ta ~Anh cất lời~

***Một lát sau***

Cậu tựa đầu vào tấm kính cửa xe. 

- Em ổn chứ? Mệt ở đâu à? 

- Em không sao, nhưng kì lạ lắm. Vương Viễn...cậu ta đã cố tình dụ em tới đó..cậu ta.. 

Đầu cậu bỗng nhiên đau dữ dội.. 

Thiên Ân lo lắng.. 

- Em không cần phải kể cho anhh ngay lúc này đâu..nghỉ ngơi chút đi. 

Cậu lại tựa đầu vào tấm kính cửa xe thiếp đi. 

***3 ngày sau*** 

3 ngày rồi, cậu suy sụp...nằm bẹp giường ở nhà. 

Kể từ ngày đó cậu gặp ác mộng liên tục.... 

Cậu mệt mỏi.. 

Thiên Ân bước tới bên giường cậu...

Cậu cố bò dậy, vớ lấy cặp sách : 

- Thiên Ân, mấy giờ rồi? 

- Em định đi đâu? 

- Em muốn đi học..3 ngày rồi em chưa tới trường, em muốn tới đó.. 

- Em nói cái gì vậy? Em không thấy mình đang rất mệt sao? Em tới đó làm gì? Nghỉ ngơi đi. 

Cậu quá mệt để có thể tới trường.. 

Nhưng cậu cố...cậu cố đến đó để có thể hy vọng tìm được điều gì đó chăng? 

Hay phải chăng cậu muốn tìm lại được nụ cười vốn đã mất từ lâu. 

- Xin lỗi Thiên Ân, nhưng thật sự em muốn tới trường.. 

anhh đáp lại...giọng lo lắng : 

- Không được...ở nhà thôi...nếu em đi thì anhh sẽ đi cùng em, anhh sẽ ở lại lớp cùng em cho tới khi nào tan học... 

Cậu không quan tâm lời anhh mà cứ lết dần lết dần ra khỏi cửa.. 

***Một lát sau***

Thiên Ân đưa cậu tới trường.. 

Cậu vẫn mệt mỏi gục đầu vào cửa kính.. 

Thiên Ân đưa tay lên trán sờ thử thì hốt hoảng : 

- Sốt cao quá rồi, không được...

Nói rồi, anhh định lái xe ra về thì bỗng nhiên, cậu tỉnh giấc, cậu vội vã ngăn anhh lại và bước ra khỏi đó. 

- Nguyên...nghe anh đi...em đang sốt đấy...quay lại đi...

Cậu không nghe thấy, thậm chí mắt cậu cũng mờ dần, từng bước chân cũng cứ thế mà lảo đảo.. 

Cậu không muốn ngủ, cậu không muốn cứ thế mà chìm vào những ác mộng không lối dừng.. 

Nhưng có lẽ...cậu không bám trụ được nữa rồi, cậu ngất lịm đi. 

Bỗng nhiên, một cánh tay đỡ lấy cậu... 

Không phải là Thiên Ân..nhất định không phải là anhh ấy.. 

Là người khác..người mà cậu bắt chấp cả tính mạng liều mình tới đây..

- Tiểu Hạnh -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#karroy