💙Chương 70💚

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hú hú...sau bao ngày mất tích thì con au ăn hại như tui đã quay trở lại....
Truyện gần end rồi nên các bạn chăm cmt and vote cho truyện của tui để tui có động lực ra các chương cuối nha...
Đặc biệt là phải nhớ.... FOLLOW ME

GIỜ THÌ CHÚNG TA HÃY VÀO TRUYỆN THÔI NÀO...

Cậu tỉnh dậy trong bệnh viện...

Bên cạnh cậu lúc này không ai khác ngoài Thiên Ân...

Gương mặt anhh lúc này thật mệt mỏi. 

Cậu đưa tay vuốt tóc anhh.. 

- anhh đã khổ vì em quá nhiều...dù biết là sẽ chẳng có kết quả..nhưng anhh vẫn cứ giúp em... 

Thiên Ân bỗng chợt tỉnh giấc, anhh nắm lấy tay cậu 

- Là anhh muốn ở bên em thôi. 

Mắt cậu dần đỏ hoe...

- Đừng có khóc...nếu em khóc, anhh sẽ khóc cùng em đấy. 

Cậu không kìm nổi nữa, khóc òa lên như 1 đứa trẻ... 

Thiên Ân nhẹ nhàng đưa tay lau từng giọt nước mắt ấy. 

''Bộp'' - gói thuốc rơi xuống từ tay một người con trai đứng sau cánh cửa. 

Người con trai đó...mặt Anh rất khó chịu. 

Anh nhìn người con trai trên giường bệnh đang ngồi khóc...lòng Anh đau lắm... 

***2 ngày sau***

Cậu được ra viện...

Từ ngày đó cậu suy nghĩ rất nhiều. Điều cậu nghĩ đến bây giờ đó là....

Cậu muốn tìm Vương Viễn...

Chiều hôm đó, cậu không nói với Thiên Ân, một mình đi tìm cậu ta....

Vẫy một chiếc taxi trên đường, cậu đến chỗ làm việc của Vương Viễn

.... 

***Một lúc sau***

Cậu bước vào khách sạn...nơi cậu ta đang sống. 

Bấm cửa phòng.. 

Nhưng cánh cửa không khóa, như biết trước được rằng cậu sẽ đến đây vậy....

Cậu bước vào.. 

Nhìn xung quanh.. 

Bất chợt ánh mắt cậu sửng sốt

Là Vương Viễn, cậu ta...nằm trên giường, mắt trợn ngược, từ miệng chảy ra một thứ nước màu trắng, cậu sợ hãi...

Vội vàng gọi cứu thương.. 

Vương Viễn được đưa tới bệnh viện.

Cậu lo lắng... 

Cậu ta bị chuẩn đoán là đã uống ''nước hoa''....hiện tại vẫn chưa tỉnh lại. 

Cảnh sát vẫn đang vào cuộc để điều tra...

Là ai..là ai đã đầu độc cậu ta...?? 

Đó là một ẩn số...

2 ngày rồi cậu ta vẫn chưa tỉnh lại. 

Cậu đau đầu suy nghĩ...rốt cuộc là ai đã làm?? 

Bỗng nhiên, nhiều chiếc xe cảnh sát chạy tới.. 

Cậu ngó mặt ra nhìn... 

Những chiếc xe đó dừng lại ở trước cửa nhà cậu.... 

Rồi những cảnh sát lao vào. 

Cậu bất ngờ.. 

***Một lát sau***

Thiên Ân hốt hoảng chạy tới đồn cảnh sát.. 

anhh vội vàng bước đến chỗ cậu

- Nguyên...có chuyện gì vậy? Tại sao em lại ở đây? 

- Em không biết...2 ngày trước em định đến chỗ Vương Viễn để nói chuyện, nhưng khi em đến cậu ta đã bị bất tỉnh trên giường...họ nói chính em là người sát hại Vương Viễn...nhưng em thật sự không có làm....

Thiên Ân vỗ vai cậu trấn an rồi bước đến bên cảnh sát trưởng ở đó. 

- Tại sao cậu ấy lại bị bắt?...có bằng chứng gì chứng minh cậu ấy là người hại Vương Viễn chứ? 

- Bằng chứng? Cậu Vương Viễn đã tỉnh lại cách đây 2 tiếng...cậu ta đã xác nhận chính Vương Nguyên là người đã ép cậu ta uống nước hoa...

- Chỉ vì một lời nói vô căn cứ mà các người bắt cậu ấy sao? Có phải là cảnh sát không thế...~anhh lớn tiếng~

- Xin lỗi, nhưng bất cứ lời nói nào của người bị hại đều sẽ là manh mối để chúng tôi điều tra. Hiện tại chúng tôi sẽ tạm giữ cậu Vương Nguyên lại để phục vụ cho việc điều tra....

Thiên Ân đập bàn tức giận rồi bỏ đi...

anhh quay lại phía cậu...

Cậu sợ hãi...ngồi nép vào một góc tường...nước mắt cậu đang chực trào, dường như chỉ cần nhấp mắt thôi thì nó sẽ không tự chủ được mà chảy ra... 

anhh rút điện thoại ra rồi chạy ra ngoài.. 

***Tại bệnh viện***

''Rầm'' cánh cửa phòng Vương Viễn bị bật ra do lực đạo quá mạnh...

Thiên Ân thở gấp bước tới giường bệnh...

Lúc này, Vương Viễn, trông cậu ta rất bình thản...

- Nói đi, tại sao cậu lại vu khống cho Vương Nguyên? 

- Tôi không có vu khống. 

- Nói dối, rõ ràng không có bất cứ bằng chứng nào cho thấy cậu ấy hại cậu, là cậu đã bịa chuyện để Vương Nguyên phải vào tù...đúng không? 

- anhh đang nói nhăng nói cuội gì thế...anhh ra ngoài đi!! 

Lúc này trong mắt Vương Viễn hiện rõ vẻ tức giận...

- Tiểu Hạnh -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#karroy