💙Chương 71💚

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Ân tiến lại gần phía Vương Viễn, anhh nắm lấy cổ áo cậu ta : 

- Nói đi, là cậu đúng không? 

- ..... 

Vương Viễn tức giận gạt tay anhh ra.. 

Cậu ta cầm lấy điện thoại lên và gọi :

- Alô...trong này có một tên điên, làm ơn gọi bảo vệ vào và đuổi anhh ta đi hộ tôi... 

- Rồi cậu sẽ phải hối hận... 

Có lẽ là do gương mặt đó...mà Thiên Ân đã không ra tay sao? Gương mặt đó...là gương mặt của người mà anhh yêu thương...sao anhh dám ra tay chứ? (~vì mặt Vương Nguyên và Vương Viễn giống nhau nha...tui cũng từng nói rồi đó~)

Chưa bao giờ Thiên Ân tức giận như lúc này, ánh mắt anhh vô hồn và tràn đầy sát khí....

***Hôm sau***

Hôm nay cậu không đi học... 

Có lẽ tin đồn đã lan đầy qua các trang báo khiến cho tất cả học sinh ở ngôi trường đó đã ''đánh hơi'' thấy chuyện gì rồi sao?

Anh cũng thế...Anh cũng cảm thấy có điều gì đó thật sự kì lạ... 

Bỗng nhiên, một bàn tay khẽ động vào người Anh... 

Là Na Na... 

- Tuấn Khải, xem này, hôm nay em có làm món cơm trộn cho Anh, nhìn xem nó có ngon không? 

- Na Na...em có đọc báo sáng nay không? 

- Hả? Báo gì cơ...em không để ý...

- Anh tò mò không biết tờ báo sáng nay viết gì ha? 

- À là cái tin mà một kẻ dối trá hãm hại một nam diễn viên có khuôn mặt giống mình (~ta phiii~)

Như chợt nhớ ra điều gì...Na Na vội bịt miệng lại....

Anh im lặng.. 

***Chỗ cậu***

Thiên Ân đã ở đây từ sáng tới giờ... 

Anh có nói chuyện với cảnh sát trưởng nhưng có lẽ là vô ích... 

Mọi bằng chứng đều chống lại cậu... 

Thậm chí điều mà anhh và cậu bất ngờ nhất là đoạn CCTV được tìm thấy ở khách sạn...nó quay lại cảnh mà cậu đầu độc Vương Viễn?... 

Trong CCTV đó là hình ảnh Vương Viễn bị cậu bịt mắt, bịt miệng... 

anhh dường như bất lực... 

Có lẽ lúc này là lúc anhh cảm thấy lo lắng và bất an nhất... 

Đó là đoạn CCTV thật và không hề có bất cứ cảnh ghép nào.. 

Cùng lúc đó, Anh xuất hiện tại khách sạn ấy... 

Anh là đang muốn tìm kiếm điều gì chăng? 

''Thì ra dưới vòm trời này tồn tại nhiều thứ tình cảm như vậy, đó là tình yêu, là dư vị tháng năm không bao giờ phai nhạt'' 

Anh bước vào quầy tiếp tân ở khách sạn... 

Có lẽ vì Anh quá nổi bật? Có quá nhiều cô gái bàn tán xung quanh...Hẳn là họ đã nhận ra Anh

- Chị tiếp tân này... 

- Dạ! ~chị tiếp tân nhìn Anh say đắm~

- Tôi có thể nhờ chị một chuyện không? 

- Anh cứ nói đi, tôi nghe đây..

- Tối nay...~Anh nắm lấy bàn tay của chị ta~...Chúng ta đi ăn nhé... 

Từng tiếng la vang lên từ 4 phía.... 

Ghen tỵ với chị tiếp tân ư? 

- À...tất nhiên rồi...sao có thể từ chối được chứ. 

Anh cười...1 nụ cười đốn tìm bao nhiêu cô gái ở đó.. 

- Vậy hẹn chị ở đây tối nay nhé... 

Anh đưa cho chị ta một tấm thiệp rồi bước đi...

***Tối hôm ấy***

Chị tiếp tân đó đã có mặt từ sớm...(~mê zai quá má ơii~)

Mặc một chiếc váy bó sát...cũng khá nổi bật...ít nhất là với chị ta. 

- Tôi không đến muộn chứ? ~Anh bước vào~

- À không...tôi cũng vừa mới tới... (~xạo vừa nha bà~)

- Thế sao.... 

Từng cử chỉ, từng lời nói đó...chắc chắn Anh đang muốn khai thác gì đó ở chị ta chăng? 

- Này...khách sạn chị làm đó, lớn như thế, hẳn một ngày cũng nhiều khách lắm ha? 

- Ừm, khách sạn tuy như thế chứ thỉnh thoảng cũng lắm chuyện xảy ra lắm.. 

- Chuyện? Chuyện gì? 

- Anh không biết ư? Cách đây mấy ngày có một nam diễn viên đã bị hãm hại ở đây. Nghe nói, người sát hại cậu ấy là một chàng trai có khuôn mặt y đúc nam diễn viên đó....

- ....Vậy chắc cũng có CCTV ghi lại....

- Tất nhiên...

- Tôi có thể xem không? 

- Thực ra đoạn CCTV đó được giao cho cảnh sát rồi...nhưng nếu Anh muốn xem tôi vẫn có thể cho Anh xem. (~lại bảo không mê zai đi chị yêu~)

- Cảm ơn chị!

- Hì....Không có gì...

- À còn chuyện này tôi muốn hỏi chị....

- Chuyện gì thế? 

- Chị có nhớ, cậu diễn viên ấy đến khách sạn từ lúc nào không? 

- Hình như là khoảng...9h sáng hôm cậu ta bị hại ấy... 

- Vậy...sau đó còn ai đi sau nam diễn viên đó không? 

- Có một người nữa...khuôn mặt rất giống cậu ấy, nhưng nét mặt có đôi chút u buồn. Cậu ta đến sau 3 tiếng. À hình như là cái cậu bị tình nghi bây giờ thì phải... 

Anh nắm lấy tay chị ta... 

- Cô thử nhớ kĩ lại xem, liệu còn có ai đến sau nam diễn viên đó nữa không? 

- Hình như là không... 

***Chỗ cậu***

Thiên Ân vẫn ngồi đó.. 

Còn cậu...mặt xanh xao, hốc hác đi vài phần....

2 hôm nay cậu đã không ăn gì rồi... 

Thiên Ân cũng thế... 

anhh bỏ bê công việc. 

Chỉ đến và ngồi cạnh cậu.... 

- Nguyên...em ăn cái này đi... 

anhh đưa cho cậu một bát cơm...

- Em không muốn ăn...

- Tiểu Hạnh -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#karroy