💙Chương 75💚

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đó là Na Na... 

Cô ta đang bước tới gần với cái giếng. 

Cầm chiếc đèn pin soi xuống dưới... 

Cậu cố vùng vẫy thoát khỏi đó nhưng vô vọng. 

- Nằm yên dưới đó đi! ~Na Na cười khinh bỉ~

- ....... 

- Chắc chắn đang tò mò ai là người đẩy cậu xuống dưới đó đúng không? 

- Là cô?? 

- Không phải tôi, mà là do chính cậu tự đẩy mình xuống dưới đó thôi. Tôi đã cảnh cáo cậu nhưng có vẻ cậu không nghe lời tôi nhỉ. 

- Cô.... 

- Vương Nguyên này, nếu như cậu chịu nghe lời tôi một chút thì có thể tôi sẽ kéo cậu lên đấy. 

Cậu quay mặt đi...tức giận là tâm trạng của cậu lúc này...

- Nhìn xem chân của cậu chẳng phải đã gãy rồi sao? Sao có thể di chuyển được...

- Rốt cuộc cô muốn tôi làm gì? 

- Nếu cậu chịu nhận tội chính cậu là người đã cố ý giết Vương Viễn, tôi sẽ thả cậu ra... 

- Tôi không giết Vương Viễn!!! 

- Thì tôi đâu có nói là cậu giết cậu ta, tôi nói nếu cậu nhận tội giết cậu ta tôi sẽ kéo cậu lên khỏi giếng. 

- ...... 

Nói rồi, Na Na rút ra một cái máy ghi âm. 

- Tôi sẽ bật cái máy này lên, và cậu sẽ phải nói rằng chính cậu là người đã có ý định giết Vương Viễn...

- Tôi không làm! 

- Được thôi! Nếu cậu không làm, tôi sẽ đậy nắp giếng lại và cậu sẽ chết ở đây một cách mục nát và bẩn thỉu. Đây là khu P sẽ chẳng có ai để ý đến chỗ này đâu...Cậu sẽ chết như một đống rác trong cái giếng này. 

Cậu im lặng.. 

- Tôi sẽ cho cậu một ngày để suy nghĩ. Sau một ngày nếu cậu vẫn giữ ý định đó...thì cậu sẽ phải hứng chịu hậu quả. 

Nói rồi, Na Na bước ra khỏi đó... 

Cô ta đóng nắp giếng lại.... 

***Chỗ Anh***

Từ hôm qua tới giờ, Anh liên lạc với cậu nhưng không được... 

Cảm thấy có gì đó kì lạ... 

Anh bắt đầu thấy nghi ngờ... 

Cầm điện thoại lên, Anh bấm 1 dãy số...

***Quán cafe KR***

- Tuấn Khải, hôm nay sao bỗng dưng gọi em tới thế? Có chuyện gì sao? ~Na Na vui vẻ hỏi~

- À Anh là đang tìm Vương Nguyên, cậu ấy có ở chỗ em không? 

- Chỉ có mỗi chuyện đó mà Anh cũng gọi em ra đây sao? 

- Không hẳn!!. 

- Thế còn lí do gì khác à? 

- Em cứ trả lời Anh đi, Vương Nguyên có ở chỗ em không? 

Cảm thấy trong lời nói của Tuấn Khải có chút gì đó kì lạ... 

Na Na cảnh giác :

- Không có! 

- Thế cậu ta đi đâu nhỉ? 

- Ai mà biết chứ! Có lẽ cậu ta đã chết ở xó xỉnh nào rồi chăng?... 

Thiên Ân cười...Nụ cười khinh bỉ...từ từ bước vào quán...

- Na Na...sao em biết? 

- ...... 

Na Na tím tái mặt mũi.. 

***Chỗ cái giếng***

Cậu mò mẫm cố gắng tìm thứ gì đó có thể phát ra ánh sáng... 

Nhưng tuyệt vọng, tiếng ếch nhái kêu làm cậu phát sợ. 

Tiếng cậu gào thét vang vọng khắp giếng.. nhưng chẳng ai nghe cả, chẳng ai biết cậu ở đây...Cậu như một sinh vật bị lãng quên, đang bị chôn vùi. 

***Ngày hôm sau***

Na Na bí mật, bịt kín mặt mũi, bắt 1 chiếc taxi rồi rời đi, đi đến đâu thì không 1 ai biết... 

Cô ta nhanh chóng đến khu vực đó... 

Mở nắp giếng ra... 

Cậu đã ngất lịm đi trong giếng.. 

‘’Rào‘’ một xô nước đổ xuống người cậu... 

Cậu bất ngờ... 

- Tỉnh rồi hả? 

- Cô đến đây làm gì...? ~giọng cậu ốm yếu phát ra một cách vô thức trong giếng~

- Còn làm gì nữa...tôi đã nói với cậu rồi mà...nhìn cậu có vẻ sẽ không chịu thêm được nữa đâu. Đồng ý đi, rồi tôi sẽ giúp cậu ra khỏi đó. 

Cậu cười 

- Đã nói không là không! Cô không hiểu tiếng người hả? 

- Cậu... 

- Sao hả? 

- Được rồi, là cậu lựa chọn đấy...để xem ai sẽ cứu cậu ra khỏi đây... 

Mắt cậu mờ quá... 

Tai cậu dường như không thể nghe được mọi thứ xung quanh nữa rồi... 

Cái chân của cậu đang rỉ máu... 

Na Na không hề để tâm...cô ta lạnh lùng đóng nắp giếng lại... 

- Đủ rồi!! ~một giọng nói vang lên~

Na Na giật mình... 

Là Tuấn Khải...Anh đã bí mật theo sau Na Na từ trước... 

Sau ngày hôm qua, vốn Anh đã cảm thấy có gì đó bất thường nên đã bí mật theo dõi Na Na, và kết quả đúng như những gì anh nghĩ.. 

- Tuấn Khải...Anh... 

- Dừng lại đi!! Thả Vương Nguyên ra. 

- Anh nói gì thế? Em đâu có bắt Vương Nguyên... 

Anh bước lại gần chiếc giếng... 

Ánh mắt Anh lạnh lùng soi thẳng vào trong giếng...

Gạt Na Na ra một bên...Anh mở nắp giếng lên... 

Và đúng lúc này, cảnh tượng Anh nhìn thấy là một sinh vật gần như đã chết, chân cậu ta chảy máu...sắc mặt tím tái. 

Anh nhảy xuống giếng.. 

Từ từ cõng cậu trên lưng rồi leo lên giếng một cách khó khăn... 

- Nguyên!! Tỉnh lại đi! Vương Nguyên... 

Vô vọng thôi..hơi thở của cậu cứ thế yếu dần đi.. 

Tuấn Khải bấm vội điện thoại... 

Rồi chạy ra đường bắt taxi... 

Còn Na Na, cô ta đứng bất động ở đó...như một pho tượng... 

***Một lát sau***

Cậu đã được đưa vào phòng cấp cứu... 

Anh lo lắng... 

Cùng lúc đó...Thiên Ân chạy tới..

Theo chân anhh là Chí Hoành...cậu ta mới trở về từ Anh sau 2 năm du học. 

- Thế nào rồi? ~anhh lo lắng...~

- Không biết!! ~Anh tuyệt vọng...~

- Rốt cuộc là Nguyên bị làm sao chứ? ~Hoành cũng lo lắng không kém gì 2 người kia~

- Cậu ta bị nhốt xuống giếng trong tình trạng chân bị gãy một cách trầm trọng...Máu cứ rỉ ra...~Anh từ từ kể cho 2 người kia nghe về những gì Anh nghe và nhìn thấy~

***3 tiếng sau***

Bác sĩ bước ra khỏi phòng mổ... 

Sắc mặt tỏ ra không vui... 

- Sao rồi bác sĩ ! ~Anh lao tới~ 

- Hiện tại, tạm thời cậu ấy đã qua cơn nguy hiểm...Nhưng có một điều tôi muốn nói với gia đình bệnh nhân... 

- Tôi là gia đình của cậu ấy...~cả ba cùng đồng thanh...~

- Chân phải của cậu ấy đã bị gãy một cách trầm trọng, máu từ chân chảy ra quá nhiều, không chỉ mỗi phần xương bị tổn thương , da cũng bị rách nhiều chỗ khiến máu cứ chảy ra không ngừng. Xin hỏi gia đình...lúc cậu ấy bị gãy chân sao không đưa tới sớm hơn? 

-..... 

- Còn phần xương, xương bị gãy thành nhiều mảnh. Phần chân bị gãy này không thể chỉ là gãy đơn thuần, có lẽ cậu ấy đã bị ai đó dùng gậy hoặc búa đập nhiều lần vào chân....~sắc mặt bác sĩ càng nghiêm trọng hơn~

-...... 

- Nếu giai đoạn này không qua khỏi...cậu ấy sẽ vĩnh viễn mất đi chân phải của mình.....

- Tiểu Hạnh -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#karroy