💙Chương 76💚

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh ngỡ ngàng 

Cả 3 ngồi quỵ xuống... 

Mặt thẫn thờ... 

- Bác sĩ, chẳng lẽ không còn phương pháp nào có thể chữa khỏi chân Vương Nguyên sao? ~Hoành hỏi~ 

- Rất tiếc, cậu ấy được đưa đến quá muộn... 

-...... 

- Tuy nhiên, còn một phương pháp...~bác sĩ cau mày~

- Là gì thế? ~cả 3 sực tỉnh~

- Đôi chân hiện tại sẽ không thể sử dụng được nữa. Thế nên, nếu chúng ta cắt đôi chân đó và thay vào một đôi chân giả...thì... 

***2 tuần sau***

Cậu vẫn hôn mê và chưa có dấu hiệu tỉnh lại... 

Anh vẫn cứ ngồi đấy... 

2 tuần qua Anh chưa từng rời khỏi cậu, Anh muốn ở lại và là nguồn động viên của cậu, khiến cậu có thể vì Anh mà tỉnh lại.... 

- Vương Nguyên...cậu cứ ngủ mãi ở đó thế sao? Tỉnh lại đi, tôi sẽ dẫn cậu đi ăn cá viên chiên, đi khu vui chơi, tôi hứa sẽ không bắt nạt cậu...chỉ cần cậu tỉnh lại... 

Anh siết chặt lấy tay cậu... 

Rơi rồi, những giọt nước mắt nóng hổi đó rơi xuống.. 

- Cậu ấy là một chàng trai cá tính...Vì Anh yêu một chàng trai cá tính nên cậu ấy luôn tạo bất ngờ cho Anh. Cũng vì thế mà tình yêu của Anh không bao giờ nhàm chán...Cậu ấy vui vẻ, ngộ nghĩnh, luôn muốn nghĩ trò phá phách nhưng năm lần bảy lượt đều thất bại. Nhìn gương mặt ngốc của cậu ấy mỗi lần thất bại, Anh lại mắc cười...Anh đặt cho cậu ấy biệt danh là thỏ ngốc...Con thỏ ngốc đó cứ từ từ cướp đi trái tim Anh. Em muốn biết con thỏ ngốc đó là ai không? Mở mắt ra và nhìn Anh đi, Anh sẽ nói cho em biết con thỏ ngốc đó là ai?... 

Anh ôm lấy tay cậu mãi không buông... 

Rồi gục xuống giường... 

Bỗng nhiên, tay cậu động đậy... 

Đôi mắt của cậu cũng từ từ hé ra... 

Cậu đưa tay từ từ vuốt lấy tóc Anh... 

Anh giật mình... 

Và rồi nụ cười đã trở lại... 

- Bác sĩ, cậu ấy đã tỉnh lại!! ~Anh vui mừng hét lớn~

***Một lát sau***

Bác sĩ gương mặt tươi rói bước ra... 

- Sao rồi bác sĩ ? ~Anh hỏi~

- Tình trạng của cậu ấy tiến triển khá tốt...nếu cứ thế này thì 2 tuần nữa có thể xuất viện... 

- Thật sao? 

- À...còn một chuyện tôi muốn nói với Anh...không tiện nói ở đây, chút nữa Anh vào phòng tôi nhé. 

- Dạ!! 

Bác sĩ bước ra ngoài.. 

Cùng lúc đó, Chí Hoành và Thiên Ân cũng chạy tới... 

- Nguyên, mày sao rồi, khỏe chưa? ~Hoành hỏi tới tấp...~

Cậu khẽ mở miệng... 

- T...a...o....ổ...n 

- Thôi mày không cần nói cũng được! Nghỉ ngơi đi, à mày có đói không? Tao mua cái gì cho mày ăn nhé!

Anh nhìn cậu rồi cười... 

Nụ cười của sự hạnh phúc...

***Phòng bác sĩ***

Anh mở cửa bước vào...

- Cậu ngồi đi! 

- Cảm ơn! 

- Chắc Anh là người yêu của cậu ấy... 

- À không! Tôi là Anh trai của cậu ấy ~Anh đỏ mặt~

- Rất tiếc nhưng tôi phải nói điều này một lần nữa. Cái chân đó...vĩnh viễn...sẽ không thể lành lại được... 

- ...Nhưng bác sĩ đã nói là tình trạng của cậu ấy khá tốt cơ mà. 

- Sức khỏe của cậu ấy đã gần như phục hồi, nhưng cái chân thì ngược lại...Nó còn biến chứng nặng hơn. Anh là Anh trai cậu ấy, tôi sẽ nói điều này, nếu không lập tức làm phẫu thuật thay chân thì...cậu ấy sẽ mãi mãi không thể tự di chuyển...Anh hiểu ý tôi mà đúng không? Hiện nay các bệnh viện đều có chân giả, với công nghệ hiện đại chân giả bề ngoài rất giống chân thật nên Anh không cần lo lắng...Thế nên mong Anh hãy thuyết phục cậu ấy làm phẫu thuật thật nhanh.... 

Anh đờ đẫn bước ra khỏi phòng... 

Nhìn cậu...nụ cười còn mới nở...nhưng lúc nào đó nó sẽ lại tắt... 

***Hôm sau***

Cậu dường như đã có thể bỏ ống thở...và có thể nói chuyện bình thường. 

Nhìn thấy Anh, cậu cười...

Anh bước tới bên giường cậu, hỏi : 

- Khỏe chưa? 

Cậu gật đầu ngoan ngoãn.. 

Anh nhìn cậu cười...

Rồi bỗng nhiên, cậu chỉ vào chân của mình : 

- Chân tôi...tại sao...không...có...cảm...giác..?

Anh đờ đẫn.. 

- Chân cậu đang bị thương mà...không sao đâu, rồi sẽ khỏi ngay thôi. 

Cậu cười cười nhìn Anh : 

- Vậy à...may quá! 

Anh đứng dậy định bước ra khỏi phòng... 

Cậu kéo lấy tay Anh lại :

- Cảm...ơn..vì trong thời gian qua đã ở bên cạnh tôi...

Anh không nói gì... 

Những lời nói đó như những mũi dao đâm thẳng vào người Anh. Nếu không phải vì yêu Anh, cậu đâu có bị thế này...

Cùng lúc đó, Chí Hoành bước vào... 

- Xin lỗi vì đã làm phiền!! ~Chí Hoành cười đùa~

Cậu đỏ mặt vội bỏ tay Anh ra... 

***3 hôm sau***

Sức khỏe của cậu gần như hoàn toàn bình phục... 

Trừ cái chân... 

Đợi tất cả đầy đủ ở đó...Anh ngồi xuống bên cạnh cậu... 

- Vương Nguyên, tôi có chuyện muốn nói với cậu? 

- Tôi cũng thế...Anh nói là cái chân tôi chỉ bị thương thôi mà sao lâu khỏi thế, còn nữa sao chỉ bị thương thôi mà lại chẳng có cảm giác đau đớn là sao? 

- ......Nguyên...hãy bình tĩnh nghe những lời tôi sắp nói nhé. 

Gương mặt Anh trở nên nghiêm túc, bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng pha chút lo lắng của cậu...

- Nói đi! 

- Chân của cậu....mãi mãi sẽ không thể đi lại được nữa... 

Cậu đứng hình.. 

- Ý Anh là sao? 

- Bác sĩ nói cái chân của cậu đã hoàn toàn hỏng, xương bên trong đã vỡ vụn, ngoài ra vì không thể đưa đến sớm nên... 

-..... 

Mắt cậu đã đỏ hoe... 

- Bác sĩ có nói, nếu như cậu thay chân giả thì khả năng đi lại được là 100%. Nhưng nếu cậu chần chừ thì...cậu sẽ tàn phế suốt đời... 

- Tại sao chuyện như thế mà Anh lại không nói cho chúng tôi biết sớm ~Thiên Ân tức giận~...Nếu không phải tại cô người yêu quái đản của Anh thì sao Vương Nguyên lại ra nông nỗi này chứ? 

- ..... 

Tất cả đều im lặng... 

Cái im lặng chết người....

- Tiểu Hạnh -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#karroy