Chap 14: Ăn tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 14: Ăn tối

Lưu Chí Hoành về rồi, Vương Nguyên đi vào nhà, nó thật sự rất nhớ ngôi nhà của nó, tuy chỉ mới ở có một thời gian ngắn nhưng nó đã cảm thấy thân thiết với ngôi nhà này rồi. Nó ngó qua vườn hoa thấy mấy bông hoa đã nở, vườn hoa có vẻ được tưới tắm hàng ngày nên vẫn xanh mơn mởn trái với suy nghĩ ban đầu của nó là vườn hoa sẽ xơ xác héo hon.

"Tên này cũng được đấy chứ" - Vương Nguyên mỉm cười, có lẽ Vương Tuấn Khải cũng không đáng ghét như mình nghĩ.

Nó vào nhà bắt tay vào dọn dẹp, nhà cửa ba hôm không đụng đến đã thấy hơi bụi rồi, sau khi dọn dẹp tinh tươm, nó tính đi tý nữa ra siêu thị Clover, nghe nói siêu thị này đang khuyến mãi nhiều lắm, đằng nào nó cũng cần mua ít đồ, và dù gì cũng phải ăn mừng cho việc sức khỏe đã hồi phục chứ. Nghĩ là làm, Vương Nguyên thay một chiếc quần ngố đen, áo pull trắng in hình bánh trôi rất dễ thương, đi một chiếc giày cũng trắng nốt, Vương Nguyên lúc này vừa khỏe khoắn vừa đáng yêu.

Vừa ra đến cổng thì Vương Tuấn Khải về, nhìn thấy bộ dạng Vương Nguyên lúc này trông khác hẳn ngày thường, sao mà thằng nhóc đó dễ thương thế nhỉ, hỏi sao mấy đứa con gái trong trường không ganh tỵ cơ chứ.

- Nè cậu đi đâu thế? - Tuấn Khải hỏi.

- Tôi đi đâu cũng phải báo cáo với anh sao? - Cậu nhóc vẫn giận chuyện hồi sáng

- Là hàng xóm hỏi thăm không được sao? - Anh tiu nghỉu.

Nhìn thấy bộ dạng của Tuấn Khải, Nguyên chợt thấy hơi áy náy, dù sao anh ta cũng đã giúp mình mà.

- Tôi tính ra siêu thị mua ít đồ.

- Cậu tính đi siêu thị bằng xe buýt hả, biết đi chuyến nào để đi chưa?

Ừ nhỉ, từ hồi vào đây nó chỉ biết mỗi chuyến xe buýt đi từ nhà về trường, từ trường về nhà, đã có dịp đi đâu đâu, cũng chằng biết siêu thị nó ở chỗ nào nữa, hu hu. Thấy Nguyên nghệt mặt ra, trông cậu nhóc lúc này rất ngố, Vương Tuấn Khải nén cười.

- Đúng là Nhị Nguyên, thôi lên xe đi, tôi chở, mà cậu tính đi siêu thị nào thế?

- Siêu thị Clover ý, nghe nói ở đây đang khuyến mãi nhiều mặt hàng lắm! - nó cười toe.

Tuấn Khải chợt đỏ mặt, anh lảng đi:

- Ờ, cũng ngay gần đây thui, mà sao cậu không lên xe đi?

- Nhưng tôi sợ cái xe của anh lắm, trông như khủng long ý!

- Chẳng phải cậu cũng đã ngồi trên này rồi sao, có lên nhanh không, tôi đổi ý bây giờ! - Khải gắt.

Chẳng qua anh sợ cậu nhóc đổi ý nên giục, với cả mặt Khải đang đỏ dần lên, anh không muốn Nguyên nhìn thấy khuôn mặt đang bối rối của mình, dù gì anh cũng là hotboy nổi tiếng lạnh lùng mà.

Nguyên nữa muốn lên xe nữa không, dù gì nó cũng hơi ngại khi phải nhờ vả anh thế này, nó cũng chẳng biết nhờ vả ai bây giờ, nó lại mới vào trong này, chả biết đường biết phố. Có người đi cùng cũng tốt, thôi đành vậy. Nghĩ đoạn Nguyên đành leo lên xe của anh.

- Cậu bám bám vào nhé.

  - Nhưng xe của anh làm gì có chỗ nào để bám

- Cậu tìm đi, có mỗi chỗ bám mà không tìm được, tôi chạy mà cậu bay mất ráng chịu đó! - Thực ra anh nghĩ là "Bám vào eo tôi chứ còn đâu nữa"

- Anh nói nữa là tôi xuống đó, oáiiiiiiiiiiiiiiii.......

Chẳng để Vương Nguyên nói thêm câu nào anh phóng vút đi, lúc này không còn cách nào khác nó đành phải bám vào hai bên eo của anh. Anh thấy nó sợ hãi bám vào hai bên eo mình thì khoái chí lắm, không biết rằng đằng sau nó đang nhắm tịt mắt vào vì cái kiểu lái xe với tốc độ ánh sáng của anh.


Tại siêu thị Clover

Vương Nguyên vào xem, lúc này nó như đứa trẻ con, chạy lăng xăng khắp nơi, xem chỗ này, ngó chỗ kia, cười thích thú lắm, cũng phải thôi, từ hồi vào đây nó có được đi đâu chơi đâu, bây giờ mới được đi mua sắm chút chút cũng vui chứ. Vương Tuấn Khải nhìn nó, trông nó bây giờ hồn nhiên như một đứa trẻ, đôi mắt to long lanh nhìn ngắm hết thứ này đến thứ khác.

- Ra quầy hàng ăn đi, tôi muốn mua chút đồ về. - Nguyên kéo tay Khải.

Anh chợt nghĩ trông mình với cậu nhóc như một cặp vợ chồng trẻ vậy, ước gì lúc nào cũng được thế này.

- Anh làm gì mà mặt cứ nghệt ra thế, mau tìm cho tôi quầy bán đồ ăn ở chỗ nào!- Tiếng Nguyên giục giã làm anh chợt tỉnh.

- Cậu làm gì cứ nhặng xị lên thế, phải chú ý chứ, nó có để biển ở trên cao kia kìa, đó...thấy chưa - Khải chỉ.

- Ờ nhỉ! Vậy mà tôi không để í, hì hì - Nguyên cười gãi gãi đầu.

"Trông bộ dạng cậu nhóc này bối rối cũng dễ thương lắm chứ" - Khải cười thầm.

Hai người đi về phía quầy đồ ăn, lúc này Nguyên mới để ý có rất nhiều ánh mắt hướng về phía cả hai nhưng lại mang ba thái cực khác nhau. Phía Khải là toàn những tia nhìn ngưỡng mộ, rồi lời nói xì xầm "Trời ơi, người đâu mà đẹp trai thế, trông như người mẫu vậy" hay "Trời, trên đời còn tồn tại người đẹp trai đến vậy sao". Còn về phía cậu thì ngoài ánh mắt như tia lửa điện kèm theo những lời như "Thằng nhỏ kia xấu xí thế sao quen được anh í nhỉ, đúng là gặp may mà" thì còn hàng tá những lời khen của các mẹ các dì "Ê, mày nhìn kìa tiểu mỹ thụ a~ thật đẹp" "Da trắng mắt to môi hồng chuẩn rồi" ". Sao hai thái cực một trời một vực vầy nè cậu nhóc than thầm.

Vương Nguyên liếc qua nhìn Vương Tuấn Khải, lúc này trông anh ta đang có vẻ hơi đắc chí mặc dù vẻ ngoài vẫn tỏ ra lạnh lùng trước những lời khen ngợi như vậy. Mọi khi những lời khen kiểu này anh nghe miết nên cảm thấy quá đỗi là bình thường như cân đường hộp sữa nhưng hôm nay đi cạnh Vương Nguyên nên anh cảm thấy khoái chí.

"Anh ta đẹp trai đến vậy sao? Làm gì mà lũ con gái cứ phải nhặng xị lên thế nhỉ? Loạn hết rồi"

Vào quầy đồ ăn, Vương Nguyên nhặt hết thứ này đến thứ khác, làm Vương Tuấn Khải xách mỏi hết cả tay, lúc này trông bộ dạng đúng như kiểu cậu chủ và người giúp việc

- Cậu mua gì mà lắm thế, toàn đồ ăn không hà. Cậu là heo hả? - Tuần Khải cằn nhằn.

- Kệ tôi - Vương Nguyên hất mặt.

- Cậu với người giúp cậu vậy hả?

- Ai kêu anh tự nguyện chở tôi đi làm gì he he - Cậu cười gian manh.

- Cậu đúng là người vô ơn mà

- Tôi vô ơn hồi nào

- Vậy trả ơn tôi đi

- Trả gì?

- Hôm nay cậu nấu món gì mời tôi đi, tôi thấy cậu mua đồ ăn nhiều lắm mà!

- Còn lâu nhá, tại sao tôi phải nấu cho anh?

-Đó, tôi biết ngay mà, cậu đúng là vô ơn.

- Chọn cái khác đi.

- Không, tôi thích thế, vậy đi, không cãi nữa, cậu mua xong chưa về thôi, có mua nữa thì tôi ăn không hết đâu - Tuấn Khải cười tỉnh bơ.

- Tôi mua cho anh ăn hồi nào mà anh nói vậy chứ?

- Nhanh nào, ra tính tiền thôi he he he - Anh lôi cậu ra quầy tính tiền không kịp để cho cậu phản ứng.

Trên đường về Nguyên cứ hậm hực vì bị anh lôi về, chưa kịp ngắm nghía hết mọi thứ, dù gì cậu cũng thích la cà ngắm nghía mấy món đồ mà. Trên đường về cả buổi mặt nó cứ xị ra. Khải thấy thế liền tăng ga đột ngột, nó mất đà bị ngã dúi dụi vào người anh. Tên này thật là xấu xa quá đi, dám dở trò với ta hả, tức thì Nguyên đấm nguyên một cú vào lưng anh.

- Ui trời ơi, đau quá đi mất, cậu làm cái trò gì thế? - Anh la lên oai oái.

- Ai biểu anh tính giở trò xấu xa với tôi làm chi, đáng đời - Nó giẩu mỏ.

- Cậu làm thế có ngày tai nạn đó - Tuấn Khải vẫn suýt xoa cái lưng ngọc ngà của mình.

- Vậy anh đi chậm chậm thôi, có ai đuổi đâu mà anh phóng như ăn cướp vậy, không sợ công an bắt sao?

- Ừ thì tôi đi chậm, đi trên đường cao tốc mà phải đi chậm thật chán quá đi! - Vương Tuấn Khải cảm thán, lại còn lôi công an ra dọa nữa chứ, trên cái đường này với con "khủng long" này, công an gặp nó chỉ có mà hít khói, nhưng thôi anh không muốn ăn thêm cái đấm nào vào lưng nữa.

Về nhà Nguyên khệ nệ mang đống túi đồ vào nhà, công nhận đống đồ đó cơ man toàn là thức ăn, có khi mua cho cả tháng chứ chả chơi. Vương Tuấn Khải dựng xe xong bước vào nhà nó, nhà con trai mà sao sạch sẽ gọn gàng, lại còn thơm tho nữa chứ, còn nhà anh cũng may có cô giúp việc ngày nào cũng đến dọn dẹp không chắc chả khác gì cái ổ chuột.

- Anh còn đứng đây nữa à, mau phụ tôi nấu nướng đi chứ! - Vương Nguyên lên tiếng.

- Tôi nói cậu nấu cơm trả ơn tôi, chứ tôi nói tôi giúp cậu nấu ăn cho tôi hồi nào?

- Muốn ăn thì lăn vô bếp, anh không làm là khỏi ăn đó nghen, tôi đâu phải ô sin của anh chứ, nhanh lên không thì muộn hết bây giờ. - Vương Nguyên giục.

Thế là Vương Tuấn Khải đành ngậm ngùi khoác tạp dề màu hồng phấn in hình con thỏ đang gặm củ cà rốt vào bếp làm chân phụ bếp cho Vương Nguyên, nó quay ra thấy anh mặc cái tạp dề mà nén cười, cái tạp dề này không phải do nó mua mà là hàng tặng kèm không ngờ anh dám mặc nó vì vẫn còn cái khác màu xanh da trời kia mà.

- Suốt cả buổi Tuấn Khải bị Vương Nguyên xoay như chong chóng, mệt bở hơi tai, biết vậy ra ngoài ăn còn hơn. - Anh lẩm bẩm.

- Anh rửa rau đi.

- Ừ đang rửa nè.

- Nhanh lên, lâu thế nước sôi rồi nè!

- Hành đâu?

- Đây.

- ................

Anh cứ quay tít mù, không hiểu sao lại chịu sự sai khiến của thằng nhóc này, bây giờ đứa nào mà ở trường nhìn thấy cảnh này chắc sẽ có scandal xảy ra mất, lại còn Thiên Tỉ nữa, nó mà biết mình thế này chắc nó sẽ cười vào mũi mình mất thôi. Khải ơi là Khải mày đang làm cái gì thế này, hic hic.
Dường như nhìn thấy bộ dạng lúng túng của anh, Vương Nguyên thấy tội tội, có lẽ hắn chưa bao giờ phải làm mấy cái công việc như thế này, nghĩ vậy nó không sai anh nữa mà tự làm.

Vương Tuấn Khải quay ra nhìn Vương Nguyên, trông cậu nhóc nấu nướng cứ thoăn thoắt, trên khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu của nó lấm tấm mồ hôi, hai má hơi hồng lên do nóng, nhìn nó lúc này quả là đáng yêu hơn bao giờ hết.

- Xong rồi. - Vương Nguyên cười tươi nói.

Vương Tuấn Khải nhìn vào bàn ăn, ngon quá, không ngờ nhóc ấy lại khéo đến thế, nhìn thức ăn hấp dẫn chết đi được, hơn nữa anh cũng đang đói nữa. Cậu ta cũng đảm đang đấy chứ.

- Nhìn cũng tạm được đấy, nhưng phải nếm thử xem thế nào đã - Vương Tuấn Khải cố giả vờ tỉnh bơ.

Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải lườm một cái rõ sắc. Anh gắp một miếng thịt lên ăn thử, ôi chao, sao mà ngon thế, nhà hàng cao cấp anh hay ăn cũng chỉ đến thế này là cùng, mà cách tẩm ướp của cậu nhóc này lạ thế, mình chưa ăn kiểu này bao giờ, miếng thịt gia vị không thừa không thiếu, đậm đà, rất hợp khẩu vị của nó.

- Cũng tạm được, cho cậu 6 điểm. - Vương Tuấn Khải hơi nhíu mày.

- 6 điểm hả, anh keo kiệt thế. - Vương Nguyên lẩm bẩm.

Anh gắp rau, ặc, sao cũng ngon thế này, vừa chín tới, không sống không nát, nước canh thì dịu ngọt, hấp dẫn quá.

- Rau này hơi nhạt, 5,5 điểm nhé!

Cứ thế Vương Tuấn Khải ăn liền tù tì bốn bát cơm. Nó nhìn anh ăn không chớp mắt, rõ ràng hắn chê ỏng che eo món ăn của mình mà còn ăn như chiến hạm thế.

- Nè, anh chê tôi nấu dở sao ăn nhiều dữ vậy?

- Chẳng qua tôi đói nên mới ăn thôi, với lại dù gì cậu cũng nấu rồi, tôi không cố ăn thì phụ lòng cậu hả?

- He he tôi bít rùi nhá, ngon đúng không? - Vương Nguyên cười đắc ý.

- Ngon đâu mà ngon, thua xa mấy nhà hàng cao cấp tui hay ăn đó.

- Vậy thì đừng ăn nữa, trả đây? - Nó lôi tất cả đồ ăn về phía mình thấy thế anh liền lôi lại.

- Cậu làm gì thế tôi đang ăn mà, trời đánh tránh miếng ăn chứ, sao lại giật đồ ăn trên miệng người khác thế hả?

- Anh kêu không ngon mà ăn làm chi, trả đây!

- Tôi không trả, tôi ăn hết rồi! - Nói đoạn anh gắp thức ăn vào bát mình rùi cho ra sau lưng giấu đi như sợ nó lấy mất vậy.

- Anh đúng là cái đồ tham lam xấu tính mà .....

Vương Nguyên không tranh với Vương Tuấn Khải nữa, không hiểu sao nhìn điệu bộ ăn ngon lành của anh nó lại thấy vui vui, hắn cũng vui tính đó chứ, chỉ có kiểu ăn nói lấc cấc là khó ưa thôi.

Sau khi ăn no nê, thức ăn không còn chút nào trên bàn, Vương Tuấn Khải xoa xao cái bụng của mình, trông anh dường như muốn ăn nữa. Cả hai dọn dẹp mang đồ xuống rửa.

- Tôi rửa anh tráng nha!

- Rửa bát nữa hả, tôi không làm đâu! - Vương Tuấn Khải nhăn nhó.

- Không rửa là không xong với tôi đâu à nghen. - Vương Nguyên cầm con dao sáng lóa đưa lên trước mặt anh. Muốn thử sự lợi hại của Đồ Long Dao hả?

- Được rồi, rửa thì rửa, cậu bỏ con dao xuống đi, nhìn ghê quá!

Trông Vương Tuấn Khải lóng ngóng buồn cười không chịu được, cũng phải thôi từ bé anh có phải nhúng tay vào việc gì đâu. Vương Nguyên rửa xong là để sang bồn rửa bên cạnh cho Vương Tuấn Khải tráng, nhanh thoăn thoát, công việc này đối với Vương Nguyên là quá dễ dàng, nhưng với anh thì hoàn toàn ngược lại đó chính là một cực hình.

Vương Nguyên đặt một chiếc bát xuống, đúng lúc Vương Tuấn Khải cho tay xuống để lấy bát lên rửa thì...tóm nhầm tay nó. Cả Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên khựng lại một lúc, cả người anh như có dòng điện chạy qua, cứng đơ toàn thân, nó thoáng đỏ mặt rồi nhanh chóng rút tay ra khỏi tay anh còn anh cắm cúi tráng tráng rửa rửa. Bỗng.........

" Xoảng..." một âm thanh đổ vỡ vang lên.

- Trời ơi, anh làm vỡ nguyên chồng bát của tôi rồi kìa, làm ăn kiểu gì vậy?

- Tôi đã nói là tôi không biết rửa mà, cậu cứ ép tôi.

- Anh đúng là cái đồ vụng về mà , đứng ra kia cho tôi nhờ đi - Vương Nguyên tức giận.

- Tôi...tôi xin lỗi mà! - Điệu bộ anh trông rõ thảm hại.

- Thôi được rồi anh ngồi đó đi, để tôi làm nốt cho, không ngày mai tôi chẳng còn cái bát nào để ăn cơm.

Anh chỉ đợi có vậy nhảy tót ra ngồi ghế, nhìn Vương Nguyên rửa thoăn thoắt, trông nó rất ra dáng 1 người vợ đảm đang, ôi anh đang nghĩ gì thế nhỉ, nhưng sự thật là anh cảm thấy vui với suy nghĩ đó.

- Sao anh lại ở riêng vậy? - Cậu lên tiếng hỏi phá vỡ bầu không khí im ắng ngột ngạt.

- Tôi thích thế, thoải mái hơn. - Anh trả lời.

- Nhà anh cũng ở ngoài này, bố mẹ anh cũng đồng ý cho anh ở riêng sao?

- Ừ - Bỗng giọng Vương Tuấn Khải trùng xuống.

- Ở một mình vậy anh không buồn sao, không nhớ bố mẹ sao, tôi thì nhớ bố tôi lắm.

- Không, tôi không nhớ, cũng chằng ai nhớ tôi cả. - Giọng anh buồn buồn.

- Sao cơ? - Câu nói của anh làm nó ngạc nhiên phải quay lại để nhìn anh.

- À, không có gì, thỉnh thoảng cuối tuần tôi cũng tạt về nhà mà - Vương Tuấn Khải chống chế.

- À ra vậy - Vương Nguyên quay lên rửa bát tiếp.

- Còn cậu, sao lại ở đây này một mình vậy?

- Bố tôi công tác ở Hongkong, chưa có điều kiện chuyển vào này nên tôi vào trước để đi học.

- Thế mẹ cậu?

-......................Mẹ tôi mất lâu rồi - giọng Nguyên trầm hẳn.

- Tôi xin lỗi đã nhắc đến chuyện buồn của cậu - Anh bối rối.

- Không sao!

Cả hai lại tiếp tục im lặng, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng. Vương Nguyên cảm nhận được con người Vương Tuấn Khải bên ngoài vẻ lạnh lùng bất, cần cộc cằn thì bên trong cũng không đến nỗi nào, có lẽ hắn cũng không quá đáng ghét. Vương Tuấn Khải thì thấy Vương Nguyên là một cậu nhóc bản lĩnh cứng rắn nhưng cũng rất tình cảm đôi khi lại khá ngốc nghếch. Cả hai không ai nhìn thấy người kia cũng đang nở một nụ cười trên môi giống mình.

- Xong rồi, anh về đi cho tôi còn học bài! - Vương Nguyên lên tiếng.

- Học bài à? - Vương Tuấn Khải chưng hửng.

- Ừ, đi lẹ đi, tôi còn đi tắm và học nữa, anh định ngồi ở nhà tôi đến bao giờ nữa - Nguyên giục.

Chằng còn cách nào khác Vương Tuấn Khải đành đi về, mặc dù vẫn có vẻ lưu luyến lắm, đã lâu lắm rồi anh mới có cảm giác vui vẻ như thế này, một cảm giác rất đầm ấm, ước gì thời gian có thể ngừng lại. Vương Nguyên như một luồng gió lạ thổi vào cuộc đời anh khiến cuộc sống của anh trở nên có nghĩa hơn. Trước kia, cuộc sống của Vương Tuấn Khải rất tẻ nhạt, đi học về là anh lại la cà ở quán xá, bar, thỉnh thoảng đi đua cùng lũ bạn, tối nào cũng trong trạng thái say khướt, anh đến chỗ đấy để trốn tránh sự cô đơn, về đến nhà thì chỉ còn mình anh . Từ khi Nguyên đến, anh cảm thấy cuộc sống trước kia thật là vô nghĩa, anh không còn hứng thú với những nơi ồn ào như thế, anh thích về nhà cãi nhau với thằng nhóc hàng xóm, thích bày trò trêu thằng nhóc, đến trường anh cũng muốn gặp cậu nhóc thiên thần đó.

Có lẽ Vương Nguyên đang dần trở thành một phần rất quan trọng trong Vương Tuấn Khải.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro