Chap 13: Bánh bèo có mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 13: Bánh bèo có mặt

Vương Tuấn Khải cúp tiết, dường như anh không có tâm trạng học hành gì cả, hôm nay quả là một ngày mà mọi chuyện cứ rối tung lên. Tuấn Khải đi ra khu nhà phía sau ngồi, đây là nơi mà Vương Tuấn Khải và Dịch Dương Thiên Tỉ thường ra mỗi khi có chuyện gì buồn, chỗ này rất ít người qua lại và tất nhiên với một người như anh thì chuyện cúp tiết này quá là dễ dàng. Nhưng hôm nay Tuấn Khải ra đây một mình, có lẽ anh muốn suy nghĩ một mình chứ có Thiên Tỉ ở đây thế nào nó cũng nhặng xị cả lên, hơn nữa anh cũng sợ cặp mắt thiên lý nhãn của nó lắm, nó là thằng có thể đọc thấu tâm can anh.

Ngồi đây một mình, cảm giác này thật nhẹ nhõm "Sao trước đây mình không nhận ra nhỉ?" - Tuấn Khải mỉm cười. Bây giờ đã là cuối tháng mười, tiết trời đã hơi lành lạnh, không còn cái oi bức như mùa hè. Anh khoan khoái nhắm mắt tận hưởng từng cơn gió mát thổi vi vu vào người. Nhắm mắt vào anh lại nhìn thấy Vương Nguyên, nụ cười của Vương Nguyên, đôi mắt có ánh sao, ngón tay nhỏ nhắn, cái giẩu mỏ tinh nghịch. Tuấn khải chợt cười vu vơ, anh cảm thấy tim chợt đập nhanh hơn, thế là anh vội mở mắt ra.

"Không được, tại sao cứ nhìn thấy cậu ta chứ" - Khải lắc lắc cái đầu.

"Khỉ thật mình làm sao thế này, sao cậu cứ lởn vởn trong đầu tôi thế, cậu không thấy mỏi chân hả, trái boom ngốc kia" - Khải vò đầu bứt tai trông rõ là khổ sở.

- "Anh lại trốn tiết ra đây hả, sao lại vò đâu bứt tóc thế kia?" - Một giọng nói quen quen cất lên.

Vương Tuấn Khải quay lại nhìn thì hóa ra là Duyệt Mỹ, vậy mà lúc trước anh đã mong đó là người khác. Duyệt Mỹ là hotgirl học lớp 11A4, xinh đẹp, nhà giàu là con gái của chủ tịch tập đoàn một hãng thời trang nổi tiếng, rất nhiều chàng trai ngưỡng mộ nhưng cô ta chỉ thích nam thần nhà ta thôi. Tuy vậy Tuấn Khải chẳng có chút cảm tình với Duyệt Mỹ chút nào, ở cô anh chỉ thấy toàn sự giả dối, lố lăng chảnh chọe và một chút bất an.

- Kệ tôi, cô ra đây làm gì? - Khải lạnh lùng.

- Em thấy ngột ngạt ra đây chơi cho thoáng thì gặp anh thôi. - Thực ra là cô tình cờ nhìn thấy Tuấn Khải ra ngoài này nên cũng lẻn theo sau.

- Khoan đã, sao anh cứ tránh mặt em thế?- Duyệt Mỹ giật giọng.

- Tôi thấy không khí từ lúc cô bước vào đây ngột ngạt quá tôi phải đi chỗ khác.

- Anh... anh thật là quá đáng, sao anh lại đối xử với em như thế chứ? - Duyệt Mỹ chớp chớp mắt như sắp khóc. Chiêu này của Duyệt Mỹ đã làm khối anh mềm nhũn nhưng với Khải có vẻ vô dụng.

- Tôi làm gì cô chứ, cô bỏ cái kiểu đó đi, kiểu đấy chỉ lừa được mấy thằng dại gái ngoài kia thôi, trông thật là lố bịch.

- Đúng là anh Khải "của em" mà, em quả không chọn lầm đối tượng, anh càng lạnh nhạt với em, em càng thích. - Duyệt Mỹ cười gian.

- Cô đừng có hòng, sao trên đời lại có loại con gái trơ trẽn như cô nhỉ? - Khải vẫn lạnh lùng.

Duyệt Mỹ tức tím ruột gan nhưng vẫn cười giả lả. - Có phải vì thằng nhóc đó không?

- Thằng nhóc nào? - Tuấn Khải chột dạ.

- Vương Nguyên học sinh mới chuyển đến lớp chuyên toán đó, có phải vì nó mà anh lạnh nhạt với em không, em nghe nói nó là mục tiêu tiếp theo của anh phải không.

- Cô chỉ nói vớ vẩn, chẳng có mục tiêu gì hết - Vương Tuấn Khải đổi sắc mặt

Điều đó khiến Duyệt Mỹ nhận ra ngay, từ xưa nhắc đến ai trước mặt anh, anh đều có thái độ lạnh nhạt, vậy mà nhắc đến nhóc ta Tuấn Khải lại có vẻ bối rối thế.

- Vậy sao, em cũng nghĩ như thế, vì em không nghĩ mục tiêu của Nam thần lại tầm thường như thế, phải không anh?

- Cô bỏ ngay cái giọng khinh người đó đi, tôi không muốn nói chuyện với cô nữa, ra ngoài này hóng gió chút cũng không yên, thật là là bực hết sức mà. - Tuấn Khải bỏ đi để Duyệt Mỹ chưng hửng một mình.

Duyệt Mỹ tức muốn nghẹn giọng, đúng là tại thằng nhóc đó mà Vương Tuấn Khải không thèm để ý gì đến cô, cô cảm thấy như bị xúc phạm nặng nề, một con bé xinh đẹp, hoàn hảo như cô mà lại thua một đứa tầm thường như thế, điều đó khiến Duyệt Mỹ thực sự không cam lòng chút nào. Xưa nay cô vốn là đứa muốn gì phải có bằng được dù bằng bất kì thủ đoạn nào, nhất định phải chiếm bằng được anh.
_______________________

Ắt....xìiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii

- Cậu sao thế, chưa khỏi ốm sao? - Chí Hoàng lo lắng hỏi Vương Nguyên.

- Đâu có, tự dưng hắt xì a~, chắc có người đang nói xấu mình đây (chắc là cái tên "ác ma" đáng ghét đó) - Nguyên thầm nghĩ.

- Có người đang nhớ thì có hí hí. - Chí Hoành che miệng cười khúc khích

- Lấy đâu ra chứ, thôi cậu học đi - Vương Nguyên lè lưỡi cười với cậu bạn.

Tan học Chí Hoành muốn Vương Nguyên về nhà mình thêm mấy hôm nữa, nhưng cậu từ chối, dù gì cậu nhóc cũng làm phiền nhà Chí Hoành ba hôm rồi, ở đây ai cũng tốt với nó khiến nó cũng bối rối, hơn nữa nó cũng nhớ nhà, nhớ vườn hoa của nó, không biết trong lúc vắng nhà cái tên kia có chịu tưới tắm gì cho mấy cái cây không nữa. Sau một hồi thuyết phục Nguyên không được Chí Hoành đành để cậu về mà trong lòng buồn xo, lúc xe chở Vương Nguyên và Lưu Chí Hoành về. Thấy mặt người bạn thân chảy dài ra, Vương Nguyên vừa bùn cười vừa ngại vì cái tính trẻ con đó.

- Thôi, cậu đừng xụ mặt ra với mình mà, cuối tuần mình sẽ qua nhà cậu chơi với cậu và bác Hàng chịu chưa - Nguyên dỗ dành.

- Thật chứ? - Chí Hoành cười tươi rói như đứa trẻ được cho quà.

- Thật mà, bây giờ mình cũng phải về nhà nữa, nhà cửa để không thế sao được, đúng không nào. Hơn nữa sách vở cũng để ở nhà nốt.

- Ừ, thôi được rồi, nhưng cậu hứa cuối tuần qua mình chơi rồi đó - Chí Hoành cười toe.

- Hứa mà, thôi về đến nhà mình rồi, hay cậu vào nhà mình chơi cho biết nhà đã. - Nguyên đề nghị.

- Không được rồi, hôm nay papa đi công tác về, mình định hôm này giới thiệu cậu với papa đó, papa biết cậu là con chú Khánh sẽ vui lắm đây, để hôm khác qua nhà cậu chơi nhá- Chí Hoành tiếc nuối.

- Ừ thôi cậu về sớm đi kẻo bố mong, hôm nào mình sẽ sang chơi và gặp bố cậu chịu chưa đại thiếu gia.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro