Chap 12: Nam Vương xuất hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 12: Nam Vương xuất hiện

Sáng hôm sau đi học, ô tô chở cả Vương Nguyên và Lưu Chí Hoành đến trường.

- Hoành nè mình cứ thấy kì kì sao á? Thôi cho mình trở lại như cũ đi.

- Kì gì mà kì có tắm không mà kì? Bây giờ cũng không có đồ đâu mà thay, nhanh ra khỏi xe còn lên lớp.

- Tụi mày nhìn kìa, trông anh kia dễ thương quá!

- Đâu, ừ, đẹp trai quá mày ơi, sao tao trông quen thế!

- TRỜI ƠI trường ta có TIỂU MỸ THỤ kìa.

- PHÚC HẮC CÔNG VƯƠNG TUẤN KHẢI sẽ đổ ẻm sớm thôi.

- Tại sao tại sao bây giờ chúng ta mới biết ẻm tiểu thụ của lòng chị.

- Em ơi theo anh về nhà đi... em ơi...

- .............

Và vô số cảm thán khác duang~ duang~ duang~

Vương Nguyên hôm nay mặc đồng phục quần short, áo sơ mi có chiếc cà vát thắt hững hờ, mái tóc ôm gọn gương mắt bầu bĩnh, làn da trắng mịn màng tự, đánh thêm chút son bóng trông Vương Nguyên như một tiểu thiên sứ.

- Ôi trời ơi, Vương Nguyên hả??? - Lũ con trai hét tướng.

- Ôi Vương Nguyên hãy đến với mình. - Nguyên xóm bà tám mắt trái tim.

Lưu Chí Hoành lúc này đáng vô cùng đắc ý về thành quả của mình, còn Vương thì ngượng đỏ mặt, gương mặt ửng hồng khiến cậu càng dễ thương.

Reeeeeeeeeeeeeeeeng, tiếng chuông vào lớp mới khiến lũ quỷ trong lớp ngừng lại, trong giờ học thỉnh thoảng lũ con gái có cả con trai lại quay lại ngắm trộm Vương Nguyên.

Bây giờ là tiết Hóa.

Thầy giáo của môn này nổi tiếng hắc ám, đề bài ra toàn hóc búa, lắt léo, lên bảng mà không giải được thể nào cũng bị dũa một trận te tua nên mọi người sợ lắm. Thầy dò sổ điểm.

- Vương Nguyên, hôm trước em thiếu một bài kiểm tra lên bảng đi.

Vương Nguyên đứng dậy, ông thầy giáo này rất kị với ai đẹp trai xinh gái, vì ông cho rằng những người như vậy thường không chịu học. Vương Nguyên tự tin lên bảng, ông thầy nhìn Nguyên Nhi như thể chuẩn bị một bài la mắng quen thuộc. Trái ngược với suy nghĩ của thầy thì đối với một thần đồng thì bài này không phải là khó, sau một hồi tính tính viết viết, cuối cùng cũng xong. Thầy giáo đi ra xem và ngạc nhiên.

- Xuất sắc, bài này em giải theo cách này rất hay, tôi cho em 10 điểm. - Thầy mỉm cười.

Cả lớp vỗ tay rào rào.

- Cậu giỏi ghê. - Lưu Chí Hoành giơ ngón trỏ.

Hôm nay biết Vương Nguyên sẽ đi học, Vương Tuấn Khải hồi hộp lắm, định sáng sẽ đón đầu ở trường nhưng không hiểu sao xe máy lại trục trặc làm đến muộn mất một tiết, đành để giờ ra chơi gặp vậy.

Giờ ra chơi, ở căn tin trường Vương Nguyên cùng Lưu Chí Hoành đi xuống căn tin, những người đam mê "cái đẹp"  nhìn thấy hai người thì đều quay ra, Nguyên liền nhanh nhanh chọn 1 chỗ cho mình và Hoành vì căn tin lúc này đã chật cứng người.

- Mình giỏi chen để mình mua cho, cậu ngồi đây đợi mình nha! - Nguyên đề nghị.

- Ok, mình ăn bánh mì và sữa tươi nhé.

Vương Nguyên vừa đi khỏi thì Vương Tuấn Khải bước vào sau một hồi tìm kiếm thì thấy Chí Hoành, anh bước tới phía cậu mặc kệ bao lời mời chào của lũ con gái mê trai.

- Chào em, anh ngồi đây nhé, hết chỗ mất rồi!

- À vâng, anh ngồi đi . - Chí Hoành ngước lên khi thấy anh.

- Vương Nguyên khỏe chưa em, hôm nay có đi học không?

- Khỏe rồi anh à, cậu ấy đang mua đồ ăn kia kìa. - Chí Hoành chỉ về phía Nguyên Nguyên.

Khải nhìn theo hướng Hoành chỉ, chẳng thấy đâu, anh chẳng nhìn thấy cậu nhóc nào mặc quần dài và làn da ngăm ngằm cả.

- Đâu, anh có thấy đâu!

- Cậu ấy là người đang la hét ầm ĩ kia kìa.

- Hả? - Vương Tuấn Khải không tin vào mắt mình nữa.

Vương Nguyên đang cười tươi tiến về phía chỗ Chí Hoành và Khải Khải ngồi, tay bưng một khay thức ăn với đủ thứ. Trông Vương Nguyên bây giờ thật khác với con người mà anh vẫn thường gặp, chẳng thấy một Nguyên Tử bướng bỉnh, đanh đá đâu mà chỉ thấy một người xinh xắn như thiên thần vậy. Cậu càng tiến gần đến nơi anh cảm thấy tim mình càng đập loạn xạ hơn.

- Cậu đợi mình lâu không, đông quá, mình chen mãi mới được, hi hi cũng may có mấy tỷ tỷ nhường mình mua trước không thì chắc không kịp ăn mất.  - Nguyên  đặt khay thức ăn xuống cười với Hoành rồi liếc sang Khải "Làm gì ở đây vậy?"

- Ờ, tại hết chỗ rồi nên mình nói anh Khải ngồi đây đó. - Chí Hoành đỡ lời.

Vương Nguyên ngồi cạnh Chí Hoành, tức là ngồi đối diện Khải. Tự dưng cả ba im bặt chẳng ai nói gì.

- Hết ốm chưa? - Khải hắng giọng.

- Ờ, tôi cũng đỡ rùi, hôm bữa đó cảm ơn anh nhé!

- Ờ, không có gì. - Khải giả vờ như là chuyện nhỏ nhưng thực ra trong lòng đang sung sướng lắm.

- Anh không ăn gì sao? - Nguyên hỏi

- Ờ, tôi chỉ uống nước thôi. - Nói xong Khải ra dấu với chị Giao bán hàng ở cantin là một lon coca. Chị liền đon đả mang nước ra cho anh, có lẽ ở đây chỉ có Khải mới được đon đả như thế vì mua đồ ăn ở đây là phải ra tận quầy mua, đông như thế này có khi phải chờ dài cổ ý chứ, còn Vương Tuấn Khải thì luôn được phục vụ tận nơi dù trong hoàn cảnh nào. Khỏi nói cũng biết tại sao.

Chị Giao mang nước ra xong rùi lại tất tả quay về, cả ba đứa lại im lặng, đang chưa biết mở đầu thế nào thì Thiên Tỉ ở đâu chạy đến.

- Thằng khỉ mày ở đây à, làm tao tìm mãi,vừa ra chơi đã thấy mày mất hút rồi, hóa ra qua cantin mà sao không rủ tao hả?

- Tao cũng vừa mới xuống thôi, tao đoán thế nào mày cũng xuống đây mà.

- Ủa, ai đây, lớp nào vậy mày? - Tỉ thắc mắc.

- Mày không nhận ra ai hả?

- Ủa, tao quen hả?

- Ừ, quen lắm, mày nhớ lại xem.

- Xem nào, a kia là Lưu Chí Hoành hay đi với Vương Nguyên thằng nhóc hàng xóm của Khải, còn kia là ai nhỉ, trông vừa lạ vừa quen, không lẽ đó là... - Thiên Tỉ quay ra nhìn Tuấn Khải khi dường như đã nhận ra vấn đề.

Vương Tuấn Khải gật đâu cái rụp thay cho câu trả lời những thắc mắc của cậu bạn.

- Hả?????????? Là cậu nhóc Nguyên Tử thật á? Oh my god không thể tin được!  - Thiên Tỉ ngạc nhiên miệng chữ A mắt chữ O.

- Nè tôi không phải là Nguyên Tử anh vô duyên quá đó! - Vương Nguyên lớn tiếng.

- Trời, tôi không ngờ vịt hóa thiên nga nhanh thế chứ? - Thiên Tỉ ngạc nhiên.

- Thiên nga cái gì mà thiên nga, mắt mày có vấn đề à, trông cậu ta... ngố bỏ xừ. - Vương Tuấn Khải chống chế mặc dù trong lòng nghĩ là "Không phải thiên nga mà là mà là thiên sứ.''

- Nè tôi là vịt hay thiên nga thì nhà mấy anh cũng có mất hạt gạo nào trong bát cháo đâu mắc mớ gì mấy anh ngồi đấy mà bình phẩm chứ, vô duyên quá cơ, thích bình phẩm ra chỗ khác mà bình phẩm đừng có ở đây gây ô nhiễm tiếng ồn. - Vương Nguyên "xù lông"

- Tôi chỉ nói sự thật thôi nhá, mà sự thật thì vốn mất lòng mà, một người xấu xí như cậu thì có dát vàng lên người vẫn cứ xấu thôi. - Khải tỉnh bơ.

Ừ, thì tôi xấu nhưng bản chất tôi nó tốt đẹp, còn ai kia mang tiếng là hotboy nhưng bụng dạ thì xấu xa, hẹp hòi, lại còn có sở thích sống chung với chuột nữa ọe... - Vương Nguyên giả vờ như sắp nôn.

- Thôi Hoành Hoành ơi, ghê ghê thế nào í, vào lớp thôi, ở đây có mùi chuột ăn không nổi nữa  - Vương Nguyên cười tỉnh bơ kéo Lưu Chí Hoành về lớp.

Nói xong cậu kéo Chí Hoành lớp để lại Vương Tuấn Khải tức nổ đom đóm mắt. - "Thật tình tại sao cứ phải nói ngược với lòng mình vậy chứ, mà thôi mặc kệ thằng nhóc đáng ghét đó, việc gì mình phải quan tâm tới nó, biết vậy hôm trước không thèm đưa cậu ta vào phòng y tế, đúng là người vô ơn, bạc nghĩa. Nhưng mà....hôm nay cậu ta đẹp thật, tại sao mình lại chê cậu ta cơ chứ, chắc nhóc ấy ghét mình lắm, hình như trước mặt Nguyên Tử mình toàn không làm chủ được lời nói và suy nghĩ vậy, phải chăng, phải chăng...."

-Này, mày làm cái gì mà thần người ra vậy? - Thiên Tỉ hét vào tai Vương Tuấn Khải.

- Kệ tao. - Tuấn Khải gắt.

- Mày bị chập cheng à, tao thấy nhóc ấy đẹp thật mà, sao mày nói như tát nước vào mặt người ta thế.

- Mày thì biết cái gì?

- Mày không thích thì nhường tao đi, em ấy hơi dữ một tý nhưng dễ mà thương. - Thiên Tỉ nháy mắt.

- Mày nói cái gì, tao cấm đó, không được đụng đến nhóc ấy. - Tuấn Khải nhảy dựng lên.

- Ha ha ha ha , tao đùa chút thôi mày làm gì ghê vậy, kết người ta rồi còn bày đặt. - Thiên Tỉ cười ngặt nghẽo.

Câu nói của Thiên Tỉ có lẽ đã trúng tim đen của Tuấn Khải, tự dưng mặt anh nóng bừng.

- Chẳng... chẳng qua là đó là "con mồi" của tao, tao phải xử cậu ta vì đã dám chọc giận tao thôi. - Vương Tuấn Khải chống chế yếu ớt.

- À ừ - Thiên Tỉ nhìn cậu bạn thân và nở nụ cười rất chi là đểu, làm sao chuyện đấy qua mặt được Thiên Tỉ cơ chứ dù gì trong chuyện này anh kinh nghiệm hơn Tuấn Khải nhiều.

- Thôi tao vào lớp đây. - Vương Tuấn Khải bước đi nhanh hơn vì sợ cái mắt như mắt Tôn Ngộ Không của Thiên Tỉ biết hết tâm can của mình.

Trong lớp của Vương Nguyên.

Cậu vẫn chưa thôi hậm hực vì chuyện lúc nãy ở canteen, vừa mới có cảm giác bớt ác cảm với Tuấn Khải thì hôm nay lại càng thấy anh ta kênh kiệu đáng ghét hơn, cái bộ mặt lúc nào cũng vênh váo, ăn nói thì mở mồm ra toàn những điều chói tai, đúng là cái đồ cua bò ngang. Thật là đáng ghét.

- Nam thần thích cậu đó! - Lưu Chí Hoành nói cắt ngang dòng suy nghĩ của Vương Nguyên.

- Vớ vẩn, hắn ghét tớ lắm đó, mình là cái gai trong mắt hắn mà, tất cả những hành động của hắn đểu chỉ có một mục đích là khiến mình không chịu được mà rời khỏi cái nhà đó thôi. - Nguyên phản đối ngay.

- Tại cậu không để ý đó thôi, hí hí chứ sao qua được mắt mình. - Chí Hoành nháy mắt.

- Là sao? - Vương Nguyên ngạc nhiên.

- Là thế đó, từ từ cậu sẽ biết thôi mà hé hé, nói ra mất vui.

"Không thể có chuyện hắn ta thích mình được, nhất định là Chí Hoành nhầm lẫn rồi, hắn ta chỉ có nước chưa bóp cổ mình thôi đó chứ, tình huống kia khả năng xảy ra là 0% thôi." Nghĩ xong Vương Nguyên tự cười và học bài tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro