Chap 11: Thoát xác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 11: Thoát xác

6h sáng hôm sau tại nhà Lưu chí Hoành:

"Put your hands in the air y'all feeling out there..." Điện thoại của Hoành reo lên. Mắt nhắm mặt mở cậu vớ lấy cái điện thoại. "Số lạ thế nhỉ?" - Hoành thẩm nghĩ.

- Alo, Chí Hoành nghe đây! - Giọng ngái ngủ.

- Chí Hoành hả, anh Vương Tuấn Khải đây.

- Hả, anh Khải ạ, sao anh biết số em, mà hôm nay ngày nghỉ có chuyện gì mà anh gọi sớm thế?

- Anh chỉ gọi điện thoại hỏi xem... - Tuấn Khải ngập ngừng.

- À, anh hỏi Vương Nguyên hả, nó đỡ sốt rồi, hôm qua em cho nó uống thuốc rồi, bây giờ đang ngủ, sao anh không gọi thẳng vào máy nó mà hỏi he he he.

- Ờ thì tại vì, mà thôi không sao nữa thì tốt rồi bye nhá... Tút...tút...

Ơ, Nam thần hôm nay lạ quá, Lưu Chí Hoành nhìn cậu bạn vẫn đang ngủ ngon lành cười tủm tỉm, "Chẳng lẽ Vương Tuấn Khải nam thần lại đổ Nhị Nguyên nhà mình sao ta?". Nhìn Vương Nguyên lúc ngủ, cậu như một tiểu thiên sứ lạc xuống trần gian này vậy - da trắng, môi đỏ tự nhiên, mũi cao lông mi dài cong vút cái vẻ đẹp nghiêng ca nghiêng thùng con gái cũng phải ganh tỵ. Công nhận Nguyên đẹp thật, vẻ đẹp ngây thơ và thuần khiết vậy mà lâu nay cứ hóa trang cho xấu đi - Chí Hoành nghĩ. Bất ngờ một ý tưởng lóe lên trong đầu cậu và chiếc điện thoại được rút ra hoạt động hết công suất vừa chụp Hoành vừa cười khoái chí.

Lúc ăn sáng:

- Nè Lưu Chí Hoành làm sao mà cứ cười tủm tỉm thế? - Vương Nguyên hơi ớn lạnh khi thấy Chí Hoành cứ vừa ăn vừa cười tủm tỉm suốt buổi vô cùng gian xảo.

- À, không có gì, mình chỉ thấy vui vui thì cười thôi.

- Thật không vậy, trông cậu gian lắm nha?

- Không có thật mà, chẳng qua là hôm qua ngủ ngon nên tâm trạng hôm nay vui vui.

- Vậy sao, hôm qua mình ngủ cũng ngon lắm, ngủ một mạch luôn, á, tý mình ra vườn chơi nhé, mình thấy trong vườn nhà cậu có khu vườn nhìn thích quá.

- Cũng được, nhưng cậu mới ốm dậy, sợ ra gió không được.

- Trời, mình khỏe re rồi, được cậu chăm sóc như thế không khỏe mới lạ, mai mình có thể đi học được rồi đó.

- Không được, nghỉ thêm ngày nữa đi, khỏe hẳn mới được đi học, người cậu yếu, phải tẩm bổ nữa, khỏe hẳn rồi đi, lỡ ra đến trường xỉu lần nữa thì mình đau tim lắm!

- Nhưng mà...

- Không nhưng gì nha, hư quá toàn cãi thôi, người lớn nói phải nghe lời, cậu không nghỉ thêm ngày nữa mình méc papa cậu đó. - Chí Hoành dọa và lời nói có hiệu nghiệm tức thì.

- Được rồi được rồi, thua cậu luôn đó.

Ở nhà Lưu Chí Hoành hai ngày Vương Nguyên thấy nhà Hoành đông người nhưng người nhà đâu chẳng thấy mà toàn là người giúp việc, thảo nào Chí Hoành lúc nào cũng buồn. Căn nhà rộng thế này sao lạnh lẽo thế.

- Cháu tên Vương Nguyên phải không? - giọng bác Hàng.

- Dạ, vâng, cháu tên là Vương Nguyên ạ.

- Đây là lần đầu tiên bác thấy Chí Hoành đưa bạn về nhà đấy, thiếu gia có vẻ vui lắm, cảm ơn cháu nhé!

- Cháu phải cảm ơn bác và Hoành Hoành mới đúng, trong mấy ngày qua cháu ốm bác và cậu ấy đã lo lắng cho cháu rất nhiều.

- Chuyện đấy là chuyện bình thường mà, cháu không biết đó chứ, Chí Hoành từ nhỏ đã ít bạn bè rồi, trong nhà lại toàn người làm thôi, hồi trước con trai bác ở nhà thì còn có người nói chuyện với nó, từ hồi nó đi bác thấy cậu nhóc trầm tính hẳn, chẳng giao du tiếp xúc với ai. Bây giờ thấy nó vui vẻ thế này bác cũng thấy mình như trẻ ra đấy. - bác Hàng cười hiền từ.

- Cháu có làm được gì đâu bác, bác yên tâm đi, cháu sẽ chăm sóc cho Chí Hoành mà!

- Mà cháu ở đây một mình à?

- Vâng, bố cháu bận công tác nên cháu ra ngoài này trước, khi nào bố cháu ổn định công việc sẽ ra ngoài này luôn.

- Thế còn mẹ cháu?

- Mẹ cháu... mất rồi bác ạ, mất từ hồi cháu lên năm tuổi. - giọng Vương Nguyên hơi trùng xuống

- Ôi, bác xin lỗi, bác vô ý quá! - bác Hàng bối rối.

- Không có gì mà bác. - Nguyên cười.

- Thế bố cháu công tác ở đâu? - bác Hàng chuyển chủ đề.

- Bố cháu là kiến trúc sư, bố cháu công tác ở Bắc Kinh đó bác, hiện tại bố cháu đang ở Singapore.

- Kiến trúc sư à, bố cháu tên gì thế, bác cũng có biết vài người trong đó.

- Dạ bố cháu là Vương Hoàng Khánh.

- Sao cơ? Kiến trúc sư Vương Hoàng Khánh, người được mệnh danh là "đôi tay phù thủy" đó hả?

- Dạ, bác biết bố cháu sao? - Nguyên ngạc nhiên

- Sao lại không biết chứ, những ngôi biệt thự đẹp nhất ở đây đa số là do bố cháu thiết kế đó, cả ngôi nhà này nữa cũng do bố cháu thiết kế chứ đâu, hóa ra trái đất thật là tròn. - bác Hàng cười sảng khoái.

- Hai bác cháu có chuyện gì mà vui thế?- Chí Hoàng cười tươi lao tới.

- Cậu đi học về rồi hả, hôm nay ở lớp có chuyện gì vui không, lâu không đi học nhớ lớp quá! - Vương Nguyên cười.

- Không có cậu sao vui được, mọi người hỏi thăm cậu quá trời luôn, mấy đứa mê anh Tuấn Khải thì lại có vẻ khoái chí thật là tức, mà hai bác cháu có chuyện gì vui thế, kể cháu nghe với.

- Chí Hoành à, Vương Nguyên là con trai của chú Vương Hoàng Khánh kiến trúc sư thiết kế ngôi nhà mình đó!

- Thật sao? Mình chỉ biết bố của cậu là kiến trúc sư không ngờ lại là chú Khánh à? - Chí Hoành ngạc nhiên thốt lên.

- Ừ, mình cũng không ngờ đó!

- Đúng là trái đất tròn mà, à, cậu lên phòng mình đi, mình có cái này cho cậu đó! - Hành rối rít.

Lúc này Vương Nguyên mới để ý Lưu Chí Hoành đang cầm một đống túi lỉnh kỉnh.

- Quà cho mình hả? Ok liền. - Nguyên hớn hở

- Chúng cháu đi nha bác.
Trên phòng, Chí Hoành lôi ra nào là balo, nào là quần áo giày dép, nào là keo xịt tóc, mỹ phẩm,....(cứ tưởng tưởng tiệm làm đẹp hạng A là được à) Vương Nguyên nhìn Chí Hoành ngạc nhiên.

- Cậu tính bắt mình mặc mấy thứ này hả - Vương Nguyên giãy nảy.

- Ừ, mai cậu đi học rồi, mình phải cho mấy đứa kênh kiệu xấu xí ở trường biết mặt, hôm nay chúng nó dám nói xấu cậu, bực lắm. Mà nè dám giấu mình nhé, hồi ở trường cũ là Nam Vương. - Chí Hoành tỏ vẻ giận dỗi.

- Không phải là mình giấu cậu, cái đó là bất đắc dĩ thôi mà. - Vương Nguyên lúng túng.

- Bất đắc dĩ là sao?

- Hồi học trường cũ, mình theo học khối D, cả lớp có mỗi hai đứa con trai, tụi con gái bắt mình đi thi đó chứ mình có muốn đâu.

- Nhưng cậu đạt giải nhất mà.

- May mắn thôi, chắc tại do các thầy cô quý với cả tụi con trai trường mình thích lũ con gái lớp mình nên mình có thêm phiếu bầu từ phía khán giả thôi mà.

- Mà cậu đẹp thật đó chứ, lại học giỏi nữa giải nhất là đúng rồi, may mắn gì. - Chí Hoành bĩu môi.

- Làm sao bằng cậu, mình để ý rồi nhá, suốt ngày thấy thư làm quen, với mấy em toàn nhìn cậu đắm đuối con cá chuối, mà chẳng ưng ai sao?

- Ôi dào, toàn mấy đứa chảnh cún, mình không thích, chả biết có tình cảm gì hay là toàn nhắm vào tiền của mình.

- Thật tội nghiệp cho mấy bé "ngây thơ". - Vương Nguyên giả vờ thở dài.

- Trêu mình hả, tội nghiệp thì yêu đi.

- Nguyên đây ai thèm để ý.

- Nghe mình nói nè, mai đi học rùi, cậu phải thay đổi, mai mặc quần short đi học, không mặc quần dài nữa. Không được đeo kính vì mình biết mắt cậu chả bị gì cả. Không làm tối màu da nữa. Mình sẽ cho bọn "cún" đáng ghét kia phải lác mắt. (đồng phục nam có quần ngắn và quần dài nhưng da Baobei trắng quá lười sức kem nên mặc quần dài cho tiện)

- Thôi mình xin cậu, mình không quen đâu.

- Không được, coi như là vì mình đi, đi mà pờ liiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii - Hoành chớp chớp mắt kéo dài giọng.

Vương Nguyên nhìn Lưu Chí Hoành đắn đo một hồi rồi gật đầu.

- Coi như trả công cậu đã chăm sóc mình.

- Hoan hô Vương Nguyên. - Chí Hoành ôm chầm lấy Vương Nguyên cười tươi tắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro