Chap 10: Đến nhà Hoành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 10: Đến nhà Hoành

Hôm đấy như thỏa thuận, Vương Nguyên về nhà Lưu Chí Hoành, đúng như cậu đoán, Chí Hoành đúng là thiếu gia của một nhà giàu có, ngôi nhà cậu ở như là tòa lâu đài thu nhỏ vậy.

- Chào thiếu gia, cậu đã về, còn đây là...- một người đàn ông thấy Lưu Chí Hoành và Vương Nguyên về.


- Cháu chào bác, đây là Vương Nguyên bạn thân của cháu, cậu ấy sẽ ở lại nhà mình vài hôm. Nguyên đây là bác Hàng, quản gia nhà mình, bác hơi khó tính thôi nhưng mà tốt lắm, bác Hàng nhờ. – Chí Hoành quay ra cười với bác Hàng.

- Cháu chào bác ạ! – Nguyên lễ phép.

- Vậy để tôi nói người sắp xếp phòng cho bạn cậu. – bác Hàng cố nén cười trước câu đùa của Chí Hoành.

- Thôi bác ơi, Vương Nguyên ở chung phòng với cháu được mà, phiền bác dặn bếp nấu cho cháu món gì ngon ngon nhé, hôm nay nhà ta có khách mà, cháu đưa cậu ấy lên phòng đây. – Chí Hoành cười tươi.

Nhìn Chí Hoành cười vẻ, ông Hàng cũng thấy vui, từ xưa chưa thấy nhóc ấy vui như thế bao giờ, cũng chưa thấy cậu đưa bất cứ người bạn nào về nhà cả. Hôm nay cậu chủ vui thế nhất định phải tiếp đãi khách thật tốt, nghĩ vậy ông Hàng đi vội xuống bếp.

Trên phòng Lưu Chí Hoành:

- Lưu Chí Hoành a~, phòng cậu đẹp quá, đã vậy còn hiều đồ chơi nữa chứ. – Vương Nguyên cảm thán mắt long lanh.

- Vậy sao, vậy cậu ở đây luôn với mình đi. – Hoành nháy mắt.

- Không, không được, mình chỉ ở đây mấy hôm thôi! - Nguyên giãy nảy.

- Mình đùa thôi, cậu không thích thì thôi, cậu nghỉ đi để mình lấy đồ cho cậu thay.

Lưu Chí Hoành vào tủ quần áo, sau một hồi lục lọi, rút ra quần short mặc ở nhà màu trắng và cái áo in hình chú thỏ con rất dễ thương và đưa cho Nguyên.

- Sao lại đưa mình cái này? - Nguyên ngạc nhiên.

- Đồ ở nhà của mình toàn như này trở lên không à, cậu mặc tạm đi, chắc sẽ dễ thương lắm đó.

Vương Nguyên đành mặc bộ đồ đó vào, quả thật Nguyên mặc vào trong rất dễ thương, cộng thêm nữa Nguyên đã tháo cái cặp kính dày cộm trên mắt và xóa đi lớp phấn làm tới màu da. Làn da trắng nõn, đôi mắt to với hàng mi cong vút càng khiến Nguyên trông đẹp lạ lùng.

- Trời cậu đẹp trai quá! - Hoành thốt lên.

- Lại trêu mình nữa! – Nguyên hơi ngượng.

- Nếu mình là con gái mình sẽ yêu cậu mất. – Hoành chắp tay mắt long lanh nhìn Nguyên.

- Nguyên mắt và da cậu đẹp thế này sao phải giấu thế? – Hoành thắc mắc.
- Mình sợ nổi ý mà! – Nguyên cười toe.

- Mà để mình xem nào, xem cậu hết sốt chưa, cậu thấy trong người thế nào? - Hoành để tay lên trán Nguyên và cầm cặp nhiệt độ đưa cho cậu.


- Mình khỏe mà. – Nguyên cười.

- Cặp vào đi xem nào. – Hoành nói như ra lệnh.

- Dạ, thưa thiếu gia. - Nguyên giả vờ khúm núm.

5 phút sau....

- Trời, cậu vẫn sốt nè, 38 độ. - Hoành nhìn cặp nhiệt độ nói.

- Nhưng mình thấy đỡ hơn lúc sáng thật rồi chỉ còn hơi đau đầu chút xíu thôi mà.

- Thật không đấy, thấy đau chỗ nào nói mình đó, hay để mình gọi bác sĩ đến khám cho cậu nha.

- Không sao thật đấy, có khi chỉ cần ngủ một giấc ngon lành sáng mai khỏe lại ngay thôi.

- Vậy cậu nghỉ đi nhé, mình dặn bác Hàng bảo nhà bếp nấu rất nhiều đồ đó tý nữa cậu phải ăn nhiều vào, bác sĩ nói cậu suy nhược cơ thể đó.

- Bộ cậu tính vỗ béo mình hả, mình chẳng nhịn ăn bao giờ đâu, càng chẳng có khái niệm giữ eo, mình háu ăn lắm đó, nhưng không hiểu sao chẳng béo được.

Cộc..cộc... Thưa thiếu gia, đến giờ ăn rồi! – Tiếng bác Hàng vọng vào.

- Để mình ra xem.

- Bác Hàng à, cháu dặn bác bao nhiêu lần rồi, không được gọi cháu là thiếu gia, bác phải gọi là cháu. – Chí Hoành hờn dỗi

- Nhưng... – bác Hàng lúng túng.

- Không nhưng gì hết, cháu quyết rồi, bác không nghe là cháu giận đấy.

- Được rồi, được rồi cậu bé bướng bỉnh, hai cháu xuống dùng bữa đi. – Bác Hàng cười.

- Bác ơi, bác cho cháu ăn trên phòng nhé, bạn cháu bị ốm mà, bác nói người mang đồ ăn lên phòng cho cháu đi. – Chí Hoành nhõng nhẽo.

- Được rồi để bác xuống nói với họ.

Bác Hàng đi rồi, Vương Nguyên nói với Lưu Chí Hoành:

- Cậu để mình xuống nhà ăn cũng được mà đâu phải phiền thế!

- Không sao, cậu đang ốm, xuống nhà làm gì, với cả mình toàn ăn trên phòng đó chứ, chỉ khi nào papa về nhà mình mới ăn ở dưới nhà thôi. Bác Hàng cũng chiều mình lắm

- Ừ, bác í hiền ghê.

- Bác Hàng ở nhà mình lâu lắm rồi, từ hồi ông bà nội còn sống lận, nghe nói là ông bà thấy bác không nơi nương tựa nên mang về nhà nuôi, bố mình coi bác như người trong nhà vậy, nhưng bác toàn quen tác phong từ hồi ông bà mình còn sống nên cứ gọi bố mình là ông chủ, mình là thiếu gia. Trông bác hơi lạnh lùng vậy thôi nhưng tình cảm lắm, vợ bác mất lâu rồi, bác cứ ở vậy nuôi con thôi, bác có một người con trai học giỏi lắm, được học bổng du học bên Mỹ lận đó. Bố mình định là sau này anh í về là cho về làm ở công ty bố luôn đó. Ở nhà này bố mình đi suốt, chỉ có bác là người hiểu mình nhất thôi.

- Vậy sao, bác tốt thật đấy, mình thấy bác cưng cậu như trứng mỏng vậy, nhưng không phải là của một người làm với chủ nhân đâu mà thấy như là cha với con ý.

- Ừ, mình cũng nghĩ thế.

- Thế còn mẹ, sao không thấy cậu kể.

- Bố mẹ mình li dị lâu rồi, thỉnh thoảng mình cũng qua nhà mẹ chơi. – Chí Hoành buồn buồn.

- Mình xin lỗi cậu, tự dưng nhắc chuyện buồn của cậu.

- Có gì đâu, bố mẹ mình tuy li dị nhưng họ vẫn là bạn, thỉnh thoảng cả nhà vẫn đi chơi, mẹ mình thỉnh thoảng vẫn sang chơi mà. – Chí Hoành tươi cười.

......................................

Đồ ăn được mang lên, thôi thì đủ các món, nhìn đã thấy hoa mắt, nào là gà, cá, bò, hải sản bla bla

- Cậu tính vỗ béo mình sao, chỗ thức ăn này đủ cho bảy hay tám người ăn no nê đó.

- Mình chỉ dặn là làm món gì ngon ngon thôi, còn thực đơn toàn là bác Lê dặn nhà bếp đó chứ, cậu ăn đi, ăn rồi còn uống thuốc. – Chí Hoành gắp lấy gắp để vào bát Vương Nguyên.

Hai đứa vừa ăn uống vừa cười đùa, ông Hàng ở ngoài nhìn thấy hết, ông thấy vui vui, lâu lắm rồi Chí Hoành mới cười tươi như thế, ông hi vọng cậu bé trong kia sẽ là một người bạn tốt của Lưu Chí Hoành.

- Ôi, mình no lắm rồi, không thể thở được nữa, không khéo chết vì bội thực mất. – Vương Nguyên nằm lăn ra giường xoa bụng.

- Mình hơn gì cậu, ăn no là mắt lại đòi đoàn tụ nè.

- Ha ha ha mình chúng mình giống hai con ỉn quá! – Nguyên cười.

"Wo zhong xia yi ke zi zhong yu zhang chu le guo shi jin tian shi ge wei da ri zi zhai xi axing sing gei ni zhuai xia yue liang song gei ni....." – Tiếng chuông điện thoại của Vương Nguyên vang lên làm cả hai đơ trong giây lát. (Bài Sư mô áp pồ Li thồ áp pồ nhé cả nhà)

"PAPA Calling"

- Bố mình gọi.

- Alo papa ạ.

-

- Con khỏe mà papa (nói dối kìa), học hành vẫn tốt, mà papa thì sao công việc thế nào (đánh trống làng ngay được)

- Papa cứ yên tâm làm việc đi, con lớn rồi mà, con cũng nhớ papa nhiều lắm!

- Quà gì vậy papa?

- Papa toàn làm con tò mò thôi, mà papa cũng nghỉ sớm đi nhé!

-

- Con chào papa. Papa ngủ ngon!

- Cậu ốm mà, sao lại nói không sao? - Hoành hỏi.

- Mình không muốn bố lo, công việc rất bận, vả lại mình chỉ sốt nhẹ thôi mà.

- Ừ, cũng đúng, mà cậu uống thuốc đi, xong rồi đi ngủ nữa.

Lên giường nằm, Vương Nguyên cảm thấy thật ấm áp, lâu lắm rồi cậu mới có cảm giác ấm cúng như thế này. Lưu Chí Hoành lúc này cũng có cảm giác như Nguyên, căn phòng thênh thang lạnh lẽo này hôm nay sao lại ấm cúng lạ. Tự dưng cả hai cùng quay ra nhìn nhau...cười toe.

- Cảm ơn cậu. – Cả hai cùng nói.

- Sao lại cảm ơn mình? – Đồng thanh tiếp.

- Ha ha ha ha – cả hai cùng cười.

Dường như cả Vương Nguyên và Lưu Chí Hoành đểu hiểu nhau định nói gì, hai chàng trai không ai nói nữa, và dần dần chìm vào giấc ngủ.
________________________________________
Tại nhà Vương Tuấn Khải.

Anh đang đi qua đi lại lắn tới lăn lui trong phòng, chốc chốc lại cầm điện thoại lên, rồi lại đặt điện thoại xuống, vò đầu bứt tai. Ngồi phịch xuống cái ghế, mắt cứ nhìn chăm chăm vào chiếc di động, trông Tuấn Khải bây giờ như đang chơi trò thì xem ai chớp mắt trước vậy. Không biết bây giờ cậu ta thế nào nhỉ? /Ngủ rồi con ạ/, Có ăn uống được gì không? /Toàn ăn sơn hào hải vị đó con/, Không biết cậu ta có nghĩ đến mình không? /đang chơi với Chu Công thì nghĩ sao hả con.. Mải nghĩ anh quay ra ngủ lúc nào không biết!

alter9NT*�t

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro