Chap 9: Vương Nguyên bị ốm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 9: Vương Nguyên bị ốm

23 giờ đêm ở nhà Vương Nguyên:

Mai có tiết kiểm tra mà chưa học được chữ nào vào đầu, từ tối đến giờ tự dưng Nguyên Nhi thấy mệt, đầu đau như búa bổ, khắp mình mẩy cũng đau. Cậu gấp sách tập và đi lên giường nằm. Đêm hôm đấy trời mưa to, sấm chớp đánh ầm ầm, cả đêm Vương Nguyên cứ chập chờn, giật mình hoàng hốt, cứ mỗi lần nhắm mắt lại là cái quá khứ đau thương đó lại ùa về. Quá mệt mỏi, Vương Nguyên lịm dần đi.

Sáng hôm sau, chuông điện thoại kêu báo thức, Vương Nguyên tỉnh dậy, cảm thấy toàn thân như đeo đá, người nặng trịch, choáng váng, miệng đắng ngắt, toàn thân ớn lạnh, cố gắng lắm mới lê được người ra khỏi giường. Sau khi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt Nguyên vớ lấy chiếc balo đi học. Ra đến cổng Vương Nguyên lại gặp Vương Tuấn Khải (đúng là oan gia mà), có lẽ quá mệt mỏi cậu không buồn để ý hay nhớ đến chuyện hôm qua. Còn Khải, anh cứ tưởng sẽ gặp bộ mặt lạnh băng hoặc ánh mắt hình viên đạn của Nguyên vậy mà trái lại anh nhìn thấy một khuôn mặt phờ phạc, tái nhợt.

- Nguyên tử, cậu làm sao vậy?

-....Không sao, anh kệ tôi – Cậu đáp mà không buồn nhìn mặt anh.

- Cậu không sao thật chứ? Tôi thấy cậu lạ lắm! – Vương Tuấn Khải tiếp tục hỏi mà trong lòng nghĩ "Mặc kệ cậu ta, việc gì mình phải quan tâm chứ?"

- Trông cậu như không ngủ được cả đêm hôm qua, hay là nghĩ chuyện chiều qua mà cả đêm không ngủ được hả? – Vương Tuấn Khải giở giọng trêu chọc.

- .... – Vương Nguyên im lặng bước đi.

- Này Nguyên tử, bây giờ không kịp ra bến xe đâu, lên xe đi tôi chở. – Vương Tuấn Khải đề nghị.

Có lẽ thế thật, lúc nãy mệt quá Vương Nguyên ngủ thêm một chút nữa thì phải thành ra bây giờ đi bộ ra bến xe chắc không kịp, một phần vì thế, một phần vì quá mệt, đầu cậu bây giờ như thể ai đang gõ búa lên đầu. Không nói gì, chỉ gật đầu và ngồi lên xe anh.

- Chở giùm tôi ra bến xe.- Nguyên nói một cách yếu ớt.

Vương Tuấn Khải thực sự ngạc nhiên vì thái độ của Vương Nguyên, bình thường mỗi lần nhìn thấy anh, cậu như con mèo xù lông, nhất là thêm chuyện hôm qua nữa cứ tưởng sáng nay lại thể nào cũng cãi nhau một trận với cậu ai dè hôm nay ngoan thế. Anh không hỏi gì thêm mà phóng đi. Xe của Khải không có chỗ vịn, làm Nguyên hơi khó ngồi.

- Cậu bám vào người tôi đi, không cậu bay mất đấy, đừng để lúc tôi đỗ xe lại quay ra chả thấy cậu đâu! – Vương Tuấn Khải nói nói, thực ra nghĩ là "Cậu ôm tôi chặt vào."

Vương Nguyên nắm nhẹ hai bên eo anh, dù gì cậu cũng hơi sợ và bây giờ rất chóng mặt. Nguyên Nguyên thấy hoa hết mắt, lạnh toàn thân, dường như toàn thân nặng trĩu. Ấm quá, sao cái gì mà ấm thế, êm nữa. Cứ thế cậu gục vào lưng anh ngủ lúc nào không hay. Đâu biết rằng có một tên đang toát mồ hôi, tim thì đập thình thích cứ như muốn chuyển chỗ sang bên phải. Gần đến bến xe, anh nói nhỏ:

- Đến bến xe rồi, cậu có xuống không?

- ....

Vương Tuấn Khải nghĩ là Vương Nguyên ngủ nên phóng tiếp đến trường, trên đường đi thỉnh thoảng Ngyên lại bị vẹo sang một bên anh lại phải kéo tay cậu lại. "Cậu ta là con sâu ngủ hả, sao bạ đâu cũng ngủ thế?'' Khải lẩm bẩm. Cũng may là đến trường, Khải dừng xe lại gọi Nguyên.

- Nguyên tử, dậy đi, ngủ sướng thế, đến trường rồi, có dậy không hay muốn ngủ luôn ở đây hả? – Khải lay lay Nguyên.

Chợt anh thấy tay cậu nóng ran, quay lại sờ trán anh thấy như sờ vào viên than. Khải hốt hoảng:

- Cậu sao thể, cậu có sao không, cậu ốm à?

- Tôi...tôi không sao. - Nguyên mệt mỏi xuống xe.

- Cậu ốm rồi, người cậu như hòn than vậy, sao không nghỉ ở nhà luôn đi, cậu nghỉ đi, tôi sẽ qua lớp xin phép giáo viên cho. – Khải lo lắng.

- Tôi đã nói tôi không sao mà. - Nguyên gắt lên.

- Dù sao cũng cảm ơn anh cho tôi đi nhờ xe, thật ngại quá! – Cậu nói rồi đi vào trường, anh đứng đó nhìn theo dáng đi xiêu vẹo của cậu mà lo lắng.

Đi được vài bước, Vương Nguyên thấy mọi thứ trước mắt mình quay cuồng rồi mờ dần, chân đi không vững và tối thui, cậu lịm đi. Vương Tuấn Khải thấy thế phóng như bay về phía Nguyên, bế thốc cậu lên chạy về phía phòng y tế.

Trong cơn mê, Vương Nguyên nghe thoáng thấy giọng của ai gọi mình:

- Vương Nguyên, Nguyên tử, dậy đi, cậu sao vậy nè? - Rồi Vương Nguyên không còn biết gì nữa.

Cả trường nhìn thấy hotboy bế một chàng trai vào trường thì xôn xao ầm ĩ, mọi sự chú ý dường như đều dồn về phía anh. Mấy đứa con gái thì nhìn cậu với ánh mắt như kiểu "ước gì mình được như cậu ấy". Cả phòng y tế đông nghẹt học sinh.

- Mọi người lui ra, hít hết oxy của người ta rồi kìa. – cô y tế nói.

- Cậu ấy có sao không cô? – Vương Tuấn Khải lo lắng.

- Sốt cao quá, cơ thể suy nhược nữa, bây giờ đang giao mùa, dễ ốm lắm nhưng chỉ cần uống thuốc và tẩm bổ là khỏe thôi mà.

Lưu Chí Hoành cầm tay Vương Nguyên, nhìn Nguyên mê man Chí Hoành lo lắng vô cùng, nước mắt đầm đìa. Anh nhìn cậu, trong lòng thấy xót xa, anh chỉ muốn ôm cậu vào lòng, che chở. Nghe thấy ồn ào, Vương Nguyên tỉnh dậy, thấy Lưu Chí Hoành đang nhạt nhòa nước mắt.

- Nguyên, cậu tỉnh rồi, mình lo quá! - Hoành mừng rỡ.

- Mình không sao mà, chỉ hơi mệt thôi. - Nguyên gượng cười.

- Cậu còn nói không sao nữa, sốt gần 40 độ lại còn kêu không sao, cậu làm mình lo chết đi được, cậu mệt sao không ở nhà nghỉ đi, sao không gọi mình chứ? – Chí Hoành vừa nói vừa sờ trán Vương Nguyên.

- Tại mình tưởng mình cố được.

- Cậu đúng thật là... bướng mà. - Hoành gõ vào trán Nguyên.

Bỗng nhiên Vương Tuấn Khải ở đâu xuất hiện (mà đi lúc nào cũng không biết nữa) kèm theo một túi đồ ăn to đùng đủ cho cả lớp ăn í chứ giơ ra trước mặt cậu.

- Ăn đi. – Anh nói.

- Sao lại mua cho tôi? – Nguyên ngạc nhiên.

- Cậu thật là... khi cậu bị ngất anh Khải đưa cậu vào phòng y tế đó, vậy mà không cảm ơn người ta đi. – Hoành vừa nói vừa cầm túi đồ ăn từ tay anh.

Vương Nguyên quay ra nhìn anh, mọi thứ đang dần dần định hình trong đầu cậu, sáng nay mình mệt quá có nhờ Khải chở một đoạn, hình như anh trở mình đến trường luôn, sau đấy mình ngất không biết gì nữa.

- Cảm ơn anh. – Nguyên lí nhí.

Khải hơi ngây người một chút rồi nói.

- Cậu đúng là Nhị Nguyên mà, ốm mà cũng không biết là mình ốm nữa, ngốc thì cũng phải vừa vừa thôi chứ.

- Đừng gọi tôi là Nhị Nguyên mà! – Nguyên gắt.

- Không gọi cậu là nhị thì là gì, người bình thường đâu có như cậu chứ?

- Anh nói cái gì, tôi không bình thường hả? Vậy phiền anh đã phải dùng ngọc thể của mình đưa cái người không bình thường như tôi vào đây quá! – Vương Nguyên đáp trả ngay

- Chẳng qua tôi thấy cậu ngất xỉu nên tội nghiệp cậu thôi nhé.

- T...

- THÔIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII, tôi xin hai người. – Hoành lên tiếng.

Và lập tức có hiệu nghiệm tức thì:

- Vương Nguyên mệt thì nghỉ đi, còn Nam thần anh cũng lên lớp đi, ở đây có em lo cho Nguyên rồi mà. Em sẽ cố gắng "nhồi" cậu ấy ăn kẻo phụ lòng anh.

- Ừ, anh về nhé, chào em – Vương Tuấn Khải đi khỏi phòng y tế, trước khi đi anh vẫn kín đáo liếc qua phía cậu nhưng dường như Vương Nguyên không nhận ra điều đấy.

Đợi Vương Tuấn Khải đi khỏi, Chí Hoành lấy hai cái bánh và một hộp sữa đưa cho Vương Nguyên.

- Nè ăn đi, cô bác sĩ nói cậu suy nhược đó, gầy quá đấy, ăn đi cho khỏe.

- Mình không ăn đồ của tên cà chớn đấy đâu. – Nguyên ngoảnh mặt đi.

- Thôi cậu ăn đi, dù sao anh Khải cũng lo cho cậu thật mà, ăn đi cho mình ăn ké với mình cũng đói meo rùi nè.

- Ừ, thì đưa đây. – Nguyên cười toe.

- Vương Nguyên nè, chiều nay cậu về nhà với mình nha, cậu ốm thế này mình không yên tâm để cậu ở một mình đâu. – Chí Hoành đề nghị

- Không được đâu, phiền cậu lắm, với lại mình cũng khỏe rồi mà. – Nguyên giãy nảy.

- Phiền gì, cậu nói vậy mình giận cậu, ba mình đi suốt, có cậu đến nhà mình vui lắm. Nhá nhá, khi nào cậu khỏe mình sẽ cho cậu về không giữ lâu đâu. – Chí Hoành nài nỉ, mắt chớp chớp rất tội nghiệp.

Nguyên thì hay mềm lòng trước Lưu Chí Hoành.

- Thôi được rồi nhưng mình khỏe là mình về nhà đó!

- Ngoan lắm. – Hoành cười tít cả mắt xoa đầu Nguyên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro