Chap 15: Trúc mã liệu có thành đôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 15: Trúc mã liệu có thành đôi


Vương Tuấn Khải mân mê chiếc điện thoại trong tay, anh quyết định bấm số điện thoại của cậu nhóc hàng xóm mà anh đã lấy trộm số trong lúc cậu đang rửa bát. Vương Nguyên đang học thì giai điệu quen thuộc "Wo zhong xia yi ke zi zhong yu zhang chu le guo shi jin tian shi ge wei da ri zi zhai xi axing sing gei ni zhuai xia yue liang song gei ni....." vang lên.

"Vương Tuấn Khải hảo soái  calling" – Trời, hắn lưu tên hắn vào điện thoại mình lúc nào vậy nè, lại còn "Vương Tuấn Khải hảo soái".

- Alo

-...............

- Học

-...............

- Không

-...............

- Không thích

-...............

- Ấy khoan – Vương Nguyên giật lại, nghe đến đề toán hay mắt cậu đã sáng long lanh.

Anh cười, cá đã cắn câu rồi, thằng nhóc mọt sách này chỉ có thể mang cái chiện học hành này ra dụ nó thôi.

- Vậy anh sang đây đi. – Vương Nguyên rụt rè, nhớ mang sách vở theo đó

Vương Tuấn Khải  lấy sách vở bằng vận tốc ánh sáng và lao vút sang nhà cậu, Vương Nguyên mở cửa nhìn chằm chằm vào đông sách vở của anh.

- Đâu, đề toán đâu? – Cậu sốt sắng.

- Định không cho tôi vào nhà à?

- Ừ nhỉ, xin lỗi ta ngồi dưới nhà học nhé?!- Nguyên gãi đầu.

Anh đưa cho cậu một tập đề toán , Vương Nguyên cầm đống đề đó đôi mắt long lanh như được cho một vật gì quí báu lắm, giở từng trang nhìn chăm chú bằng đôi mắt thích thú. Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên lúc này đã thay bộ đồ ở nhà ra, bộ quần áo lửng màu bạc hà, trên áo có một con mèo trắng muốt to đùng, vài cọc tóc lòa xòa trước mặt. Trông cậu như trẻ con thật dễ thương, mà nhóc ấy dùng loại sữa tắm gì mà thơm thế nhỉ, mùi ngọt ngọt như mùi hoa quả. Vương Tuấn Khải nhắm mắt lại hít một hơi.

Vương Nguyên vẫn chăm chú nhìn tập đề toán của Vương Tuấn Khải , chợt nó nhớ ra là còn có anh ở đây.

- Cảm ơn anh nha, tôi mượn tôi photo xong tôi sẽ trả anh – Vương Nguyên cười tươi. Hoàng nghệt mặt ra, nụ cười như là bông hoa đang nở vậy, có khi hoa nở cũng không đẹp bằng nụ cười này, đúng là nụ cười thiên thần.

- À, không sao, cậu cứ dùng đi, tôi còn nhiều lắm, khi nào cần tôi lấy cho. – Vương Tuấn Khải sung sướng trong lòng.

- Sao tự dưng tốt với tôi dữ vậy nghi lắm nha- Cậu nheo mắt nhìn anh.

- Hàng xóm mà, thỉnh thoảng còn ăn ké bữa cơm chứ – Vương Tuấn Khải cười toe.

- Tôi biết ngay mà.- Vương Nguyên nhìn anh một cách "khinh bỉ" - Mà sao anh có tài liệu này vậy?

- Cậu quên là tôi cũng học chuyên toán sao? Tôi hơn cậu một năm đó.

- Ừ nhỉ tôi quên mất.

- Thôi cậu giải đề đi, tôi cũng học đây.

- Ok. – Vương Nguyên gật đầu và bắt đầu giải đề.

Ngồi cạnh Vương Nguyên thế này thật khó tập trung vào việc học, nhưng không học thì không được, Vương Tuấn Khải cố ngồi hí hoáy cắm cắm cúi cúi tính tính toán toán làm bài. Còn Vương Nguyên thì đã tập trung đến không biết trời trăng là gì. Quả là mấy đề toán Vương Tuấn Khải đưa hay thật.


"Kinh thật thằng nhóc giải đề nhanh thoăn thoắt, mấy đứa lớp mình chắc cũng không giỏi bằng nó đâu" Vương Tuấn Khải nghĩ.

Một lúc sau thì Vương Nguyên có vẻ hơi lúng túng với một đề toán, anh quay ra hỏi:

- Sao thế, không giải được sao, có cần tôi giúp gì không?

- Anh hả? – Cậu ngạc nhiên vì nghĩ anh từ xưa đến nay có học hành gì đâu mà giúp với chả đỡ nhưng thôi cứ thử xem.

- Bài này nè tôi giải mãi chưa ra, không biết có tính nhầm chỗ nào không nữa?!

- Để tôi xem nào. – Anh cầm đề và bài làm của cậu ra dò, tính toán khoảng năm phút thì phát hiện ra chỗ nhầm.

- Đây nè, chỗ này nè, cậu viết dư dấu âm đằng trước, hèn gì tính không ra. Theo tôi nên giải cách này này. Thế là anh thao thao bất tuyệt trước sự ngỡ ngàng của Vương Nguyên. Sự thật là anh học cực giỏi nếu không muốn nói là siêu đẳng của trường này, tuy nhiên phong cách học của anh cũng cà lơ phất phơ như tính cách của anh vậy, thích thì học, không thích học thì thôi vậy mà thành tích của anh lúc nào cũng đứng đầu khối.

- Hay quá!- Vương Nguyên reo lên. - Vậy mà tôi không nghĩ ra.

- Tất nhiên, làm sao cậu nghĩ ra được chỉ có người siêu phàm như tôi mới làm được thôi. – Vương Tuấn Khải hếch mũi.

- Kiêu thấy ớn. – Vương Nguyên lè lưỡi.

Cậu lại cặm cụi làm bài như quên hết mọi thứ trên đời, quên sự có mặt của Vương Tuấn Khải, tự dưng anh ước mình là cái tập đề toán đó, để được cậu nhìn bằng ánh mắt long lanh sung sướng như thế. Vương Tuấn Khải nhìn lại hình như lúc nãy quay ra giảng bài cho cậu nhóc mà đã ngồi gần hơn, anh ngửi thấy mùi ngọt ngọt như hoa quả tỏa ra từ người cậu nhóc, rất dễ chịu. Tự dưng anh đỏ mặt, mặt nóng bừng. Lại sợ Vương Nguyên nhìn thấy, anh đứng phắt dậy khiến cậu giật mình ngước lên.

- Tôi về đây.

- Anh học xong rồi à?

- Chưa, nhưng tôi không muốn học nữa.

- Thế sao còn rủ tôi học chung, anh đúng là cái đồ hâm đơ mà, thay đổi như thời tiết.

- Chẳng qua tôi sợ cậu không làm được bài nên qua đây chỉ cô thôi, bây giờ cậu biết làm rồi thì tôi về đây.

- Vậy anh về đi.

 "Cũng ko thèm nài nỉ mình ở lại nữa, thằng nhóc này đúng là máu lạnh mà" - Anh nghĩ và đùng đùng bỏ về.

Cậu nhìn thái độ của anh mà chằng hiểu gì cả, đúng là tên hâm đơ cậu nhún vai cầm sách vở lên phòng học bài tiếp.

Sáng hôm sau, Vương Nguyên dậy sớm, sau khi làm cái công việc mỗi buổi sáng, nó ra ban công hít một hơi đầy phổi không khí trong lành buổi sáng, ít phút nữa thôi cái không khí này sẽ toàn là bụi cho mà xem, phải tranh thủ chứ. Không khí trong lành thật, nó mỉm cười rồi vào nhà chuẩn bị đồ để đi học
Khi lấy quần áo để mặc, Vương Nguyên mới tá hỏa lên rằng bộ đồng phục của nó còn để ở bên nhà Chí Hoành, ở nhà chỉ còn bộ đồng phục áo với quần ngắn thôi, chẳng lẽ lại không mặc. Nó đành ngậm ngùi lấy bộ đồ ra mặc, hix hix hu hu. 10 phút sau, nó đi đi lại lại trước gương, cảm thấy không tự tin chút nào, hôm trước còn có Chí Hoành đi cùng, hôm nay chỉ có mình nó cảm thấy ngại ngại sao. Nhưng nhìn nó cũng ổn đấy chứ, tặc lưỡi, thôi mặc nốt ngày hôm nay vậy.

Chạy hùng hục ra bến xe bus, "tất cả cũng chỉ tại bộ đồng phục này, làm nó phải suy nghĩ mãi" cũng may mà vừa kịp ra đến nơi, nó lên xe trước khi xe bỏ bến. Trên xe đã hết chỗ, chán quá, nó đang loay hoay ngó ngang ngó dọc thì một tên con trai đứng lên cười tươi với nó.

- Bạn ngồi đi! – Ánh mắt vẫn rất đắm đuối.

- Ơ...Cảm ơn nhá – thoáng chút ngỡ ngàng, bình thường nó đứng rã chân ra có ai thèm nhường nó đâu hôm nay có người tốt thế, nó nở nụ cười tươi rói với tên con trai đó.

Trông cái bộ mặt tên con trai kia kìa, thộn ra trước nụ cười của cậu nhóc. Ngồi yên vị trên xe, nó rút tai nghe ra nghe chút nhạc, tự dưng hôm nay lại muốn nghe chút nhạc cho vui.

Xe bus đỗ trước cổng trường, cậu nhóc đi xuống, tên con trai kia nhìn nó có vẻ lưu luyến lắm, có lẽ hắn đang tiếc hùi hụi vì chưa nói chuyện được với Vương Nguyên câu nào.

Nó vào lớp, lũ con gái nhìn thấy Vương Nguyên dứa nào cười tươi, 2 con mắt thì sáng long lanh chỉ trực biến thành 2 hình trái tim thôi, lũ con trai đứa nhìn đứa lườm nguýt. Nó tiến thằng vào chỗ ngồi, Lưu Chí Hoành thì chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên vì đồng phục của nó đang ở nhà cậu mà.
Nhìn thấy Vương Nguyên, Hoành cười toe:

- Chào bạn đẹp trai haha...

- Yo – nó nhe răng cười mếu.

- Sao thế?

- Thì để quên đồng phục ở nhà cậu nên phải mặc cái này này.

- Đẹp mà, có khi mình không trả bộ đây cho cậu đâu mặc thế này đi cứ thích khác người là sao cả khối có mình cậu là như thế thôi.

- Í, không được, mình không quen đâu! - Nguyên mếu máo.

- Quen dần đi, hi hi

- Hoành xinh gái ý lộn Hoành hảo soái, Hoành đại tẩu ý không phải Hoành đại ca, Hoành... - Vương Nguyên cầm tay Hoành thốt ra những lời nói như bom nguyên tử bọc đường.

- Thôi, thôi, dừng cậu muốn cho tớ thành cái thể loại gì vậy hả? Đồng phục của cậu đây nè dẹp ngay dàn loa của cậu đi cho tớ. – Lưu Chí Hoành dúi vào tay Vương Nguyên một cái túi.

- Ôi, Hoành đáng yêu, cho hun cái nào - Cậu lao vào người Chí Hoành.

- Thôi, tôi xin tôi xin. - Chí Hoành tay che mặt.

- Ha ha

- Hi hi

Cả hai đứa cười nắc nẻ

- Cuối tuần cậu đi chơi với mình nhá! – Chí Hoành nói.

- Đi đâu thế?

- Đi khu giải trí tổng hợp "MEOW" ý vừa mới khai trương nghe nói là rộng lắm cơ.

- Okay.

_____________________________________________________________

Giờ ra chơi, hai đứa đang tung tăng xuống canteen, miệng thì liến thoắng chuyện trên trời dưới biển. Bỗng một bóng đen lù lù trước mặt và đâm sầm vào Vương Nguyên, một chiếc cặp sách rơi xuống đất văng tung tóe.

- Ôi, tôi xin lỗi, để tôi nhặt dùm bạn! – Vương Nguyên luống cuống.

- Không sao, cũng tại tôi mà. – Một giọng nói ấm áp lạ thường vang lên.

Sau khi ba người lúi húi nhặt thì ngước mặt lên nhìn nhau, trước mắt Vương hiện lên một khuôn mặt đẹp trai đến ngỡ ngàng, da trắng mịn, body chuẩn cao cũng phải trên 1,8m chứ.

Ơ, gương mặt này sao quen quen. Rồi ko hẹn cả 2 cùng đồng thanh:

- Vương Nguyên!!!!!!!!!  

- Vĩnh Kỳ!!!!!!!!!!

Hai đứa cầm tay nhau nhảy tưng tưng trong trường.

- Trời ơi đúng là cậu rồi, về hồi nào sao không cho mình biết? –Vương Nguyên vẫn chưa hết ngỡ ngàng.

- Mình mới về, hôm nay đang làm thủ tục nhập học ở đây, không ngờ cậu cũng học ở đây. Tại sao vậy mình nhớ nhà cậu ở Bắc Kinh mà? 

- À, mình vừa mới chuyển và đây thôi. Quên mất đây là Lưu Chí Hoành bạn thân của mình, còn đây là Vĩnh Kỳ, bạn của mình từ hồi bé xíu lận đó.

- Chào cậu – Cả 2 đồng thanh.

- Mình phải lên văn phòng làm thủ tục đã, gặp cậu sau nhá! - Vĩnh Kỳ cười ấm áp

- Ừ, mình học lớp 11 chuyên toán á có gì sang đấy gặp mình ha!

- Khoan. - Vĩnh Kỳ gọi giật lại.

- Sao thế? Có chuyện...

Vương Nguyên chưa nói hết câu thì Vĩnh Kỳ đã ôm nhẹ cậu vào lòng, thì thầm nói:

- Chào tạm biêt cái chứ, mình nhớ cậu lắm đó!

Nguyên thoáng đỏ mặt "Kìa, đây là trường học đó, cậu kì quá đi", Vĩnh Kỳ bỏ Vương Nguyên ra cười tươi rói.

- Tụi mình toàn ôm nhau thế còn gì, cậu ngại gì chứ. Thôi mình đi nghe. Bye!

- Bye!!!!!!!!!!

Tất cả những hành động đó của cả nhóm đã bị Vương Tuấn Khải nhìn thấy, anh cũng đang đi về phía canteen, nhìn thấy bóng dáng cậu nhóc cũng đang đi về hướng đó, anh đang hớn hở thì nụ cười tắt lịm vì bỗng nhiên tên con trai nào đó xuất hiện, sau đó cậu nhóc kia lại còn cười tươi hớn hở với hắn, trời ơi, sao hắn còn dám ôm thằng nhóc đó chứ. Vậy mà quả bom kia chả có phản ứng gì, ánh mắt rõ tình tứ, trông ngọt ngào làm sao, vậy mà với mình nó cứ the thé, lại nhát gừng nữa, ánh mắt lúc nào cũng như hình viên đạn vậy... Sao Vương Nguyên đó lại cười tươi với thằng kia thế nhỉ, hắn có quan hệ gì với nhóc đấy. Trong lòng Vương Tuấn Khải bây giờ như có một cái gì đó khó chịu lắm... cảm giác cứ nghèn nghẹn tưng tức... toàn thân nóng bừng bừng, hai bàn tay của anh nắm chặt. Đầu như muốn bốc hỏa....Rõ ràng anh đang "GHEN"

- Trời, sao bồ quen được anh chàng bảnh dữ vậy, đẹp trai không kém gì hotboy trường mình nhé, có khi còn bảnh hơn. – Lưu Chí Hoành hớn hở
- Cậu đang nói tên "ma giáo" đó hả, làm sao đẹp trai bằng bạn mình được! – Vương Nguyên dẩu mỏ rồi bồi hồi nhớ lại...

__________________________________________________
Chúc các bạn thi HKI đạt nhiều kết quả tốt nha! Còn bạn kia là ai chap sau sẽ rõ...














Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro