Chap 7: Trước khi sóng gió là sự bình yên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 7: Trước khi sóng gió là sự bình yên

Sáng hôm sau đi học, sau một thời gian chiến đấu, đây là ngày đầu tiên Nguyên cảm thấy được sống trong một thế giới hòa bình, vươn vai một cái Nguyên đi ra phía cái cổng thì bắt gặp Khải cũng chuẩn bị đi học.

- Chào Nguyên tử, cậu chuẩn bị đi học đấy hả?

"Thấy anh là tôi đã thấy chẳng có gì tốt lành rồi"- Nguyên nghĩ

- Tôi không phải Nguyên tử, anh cũng đi học hả? Cả thời gian vừa rồi tôi có thấy anh đi học bao giờ đâu nhỉ?

- Ừ, đấy là việc của tôi, cậu học ở đâu, có cần tôi cho quá giang không? - "Đồng ý đi Nguyên tử"- tự dưng Khải lại mong thế.

- Không, tôi không thích ngồi lên cái con khủng long của anh.

- Vậy thì thôi, tôi đi đây. Cậu cứ thong thả mà đi. - Khải hơi thất vọng leo lên xe phóng vút đi.

"Thằng nhóc đáng ghét, Bánh trôi đáng ghét, Nguyên tử đáng ghét" Khải vừa đi vừa lẩm bẩm, cái con "khủng long" lao như tên giữa đường.

Nguyên chạy ra bến xe, cũng vừa kịp trước khi xe chạy mất, sau khi tìm được chổ ngồi Nguyên nhìn dòng người qua lại, cậu thích đi xe bus cũng một phần là ở trên này có thể quan sát mọi thứ, có thể đọc sách, nghe nhạc mà thoải mái, có thể suy nghĩ mọi việc mà không sợ phân tâm. Tự dưng hôm nay Nguyên thấy vui vui, có thể một phần vì không phải chịu đựng sự phá đám của tên hung thần, một phần hôm nay thời tiết cũng khá đẹp, tiết trời mát mẻ. Nguyên mở cửa sổ xe hít một hơi dài cảm thấy phấn chấn hơn bao giờ hết.

Khải vừa đến lớp thì Tỉ lao như mũi tên đến, vẻ mặt rất hồ hởi:

- Tao đã điều tra ra. – Tỉ nói ra vẻ quan trọng.

- Điều tra gì cơ? – Khải ngạc nhiên.

- Thằng nhóc hàng xóm của mày đó, tao đã biết nó học trường nào rồi, tao còn điều tra được lý lịch nó ở trường cũ nhé! – Tỉ vênh mặt.

- Mày nói đi, sốt ruột quá đi! – Khải giục.

- Nó học... trường mình...

- Hả? Cái gì cơ? – Khải há hốc miệng,

- Nó kém mình một khóa, ở lớp 11a1 thì phải, ở trường cũ nó được mệnh danh là thần đồng đấy – Tỉ tiếp.

- Hả? (x2)

- Nghe nói nó là quán quân karate mấy năm liền nữa, mà nhóc ấy còn là hotboy nha mày, Nam vương của cuộc thi Thiên vương đó! – Tỉ lè lưỡi.

- Hả? (x3)

- Mày định "hả" đển bao giờ nữa? – Tỉ quay lại khi thấy Khải mắt chữ "a" mồm chữ "o".

- Mày c..ó nhầm nhọt sang trồng trọt chỗ nào không vậy? – Khải nói 1 cách yếu ớt

- Không hề, mày quên là tao có người nhà ở đây à?- Tỉ nói vẻ tự ái cao độ.

- Nhưng sao mày biết nó học karate, tao trông nó như que củi đâu giống giống nhà võ đâu, còn Nam vương rồi hotboy, tao thấy nó xấu òm mà, chẳng có chút gì là hấp dẫn cả? – Khải nuốt nước bọt

- Học võ với Nam vương thì tao thấy ghi thành tích trong hồ sơ chứ đâu. Tao sợ ca này khó nha mày, nhất là nó lại có ấn tượng xấu với mày ngay từ đầu rùi.

Vậy là Khải đụng phải thứ dữ rồi, hèn chi mà cậu ta chẳng sợ cái gì cả, lại chằng có chút gì yếu đuối nữa đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong mà. Bọn trường trong kia mù rồi chắc. Nhưng việc biết thêm thông tin về Nguyên cũng khiến Khải cảm thấy khá thú vị, đối với Khải càng khó khăn Khải càng thích chinh phục.


�úng ����]r�

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro