Chap 6: Thay đổi chiến thuật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 6: Thay đổi chiến thuật

Nguyên đang ở trên sân thượng tưới cây, mấy khóm hoa đã bắt đầu có nụ, cậu rất thích cây xanh mà, vừa tưới nước Nguyên vừa thì thầm: "Hoa ơi, tưới nước cho hoa nè, mau lớn lên nhé!!!". Từ hồi Nguyên về đây cây cối tốt tươi hơn cũng do một tay cậu chăm sóc, cái dàn hoa trên sân thượng cũng đã ra hoa hồng li ti rất đẹp. Vương Nguyên vừa làm vừa hát khẽ mà không biết có một người đã nghe trộm tất cả, hắn tự cười một mình và nghĩ "Cậu nhóc này cũng dễ thương đấy chứ". Nhưng ý nghĩ ấy vụt tắt khi hắn nhớ lại mối hận cụa mình. Vương Tuấn Khải đến gần Vương Nguyên và cất giọng:

- Này Nguyên Tử, cậu làm cái gì mà cứ lẩm bẩm vậy?

Nguyên giật bắn mình:

- Anh... anh đứng đây từ lúc nào thế? Sao anh cứ như ma vậy?

- Tôi đứng đây từ lúc nào á? Đủ để nghe thấy cậu lầm bẩm cái gì rồi! - Hằn cười mỉm.

- T..ô..i.........a..nh...anh nghe hết rồi ư? - Nguyên lung túng, mặt đỏ bừng như bị bắt quả tang khi ăn vụng.

- Mà tôi... tôi làm gì kệ tôi, mắc mờ gì anh? - Cậu lấy hết sức nói để xua đi cái cảm giác lung túng của mình.

Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng và bộ dáng lắp bắp của Nguyên tự dung Khải vừa thấy buồn cười, vừa thấy tội tội và thấy cậu nhóc dễ thương hơn bao giờ hết, tự dưng tim Khải đập nhanh lên một cách kì lạ. Khải cố trấn tĩnh "Bình thương thôi mà, bình tĩnh nào vì. sự nghiệp lớn."

- Thì chả kệ cậu chứ tôi quan tâm làm gì, chẳng qua tội sợ phải ở cạnh nàh với một người có vấn đề về thần kinh nên muốn kiểm tra thôi mà.

- Người có vần đề thần kinh là anh đó, suốt ngày nghe ba thừ nhạc ầm ĩ đó thì không bị thần kinh mới lạ, mà cũng chỉ có người thần kinh như anh mới nghĩ ra mấy trò quậy phá người khác như thê!!! - Nhị Nguyên trả đòn luôn.

- Thôi, tôi không đôi co với cái người suốt ngày nói chuyện với cây cối như cậu đâu.

- Làm bạn với cây còn đỡ hơn sống chung với rác và chuột như anh, mấy con chuột hôm trước chắc cũng ở trong nhà anh mà ra hả? - Nguyên vênh mặt lên Khải có vẻ yếu thế, liền đổi chủ đề.

- Thôi, coi như huề nha, tôi không muốn cãi nhau với cậu nữa, từ nay việc cậu cậu làm, việc tôi tôi làm. Tôi nghĩ rồi chả hơi đâu mất công mất sức vì một đứa con trai ẻo lả như cậu nữa.

- Có nghĩa là từ nay anh không phá đám tôi nữa? - Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải với ánh mắt nghi ngờ.

- Ừ! - Khải gật đầu.

- Thật không?

- Thật!

- Vậy ngoắc tay đi. Như vậy tôi mới tin. - Nguyên đề nghị

- Hả? Sao phải làm trò trẻ con đấy? - Khải trợn tròn mắt.

- Anh có làm không? Anh không làm thì tôi không đâu - Nguyên chu chu cái mỏ mình lên.

- Ừ, ngoắc thì ngoắc - Khải đưa tay ra.

Khải vào nhà, nghĩ đến cái ngoắc tay, hắn giơ ngón tay út của mình lên nhớ lúc ngoắc tay vào ngón út của Nguyên cái ngón út vừa xinh vừa ngắn không giống nhứ ngón út của Khải rất dài, Khải cười thầm "đúng là Nhị Nguyên mà bị lừa rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro