Chap 5: Chung trường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 5: Chung trường

Vừa đến vào lớp đã gặp Hoành, cậu ta hóng hớt hỏi Nguyên:

- Sao, hôm qua có chuyện gì không? Tên "hung thần" đó có làm gì cậu không?

- He he làm gì nổi Đại Nguyên này chứ! Tớ là người đầu đội trời chân đạp đất mà tí ra căn tin tớ kể tường tận cho cậu nghe. - Nguyên nháy mắt với cậu bạn.

Cả buổi học đó Hoành cứ hồi hộp chuyện của Nguyên, vừa có chuông báo ra chơi là cậu kéo tuột Nguyên ra canten. Canten của trường khá rộng và đẹp lại nhiều món ăn, Nguyên nhà ta là sâu ăn sâu ngủ mà he he. Sau khi gọi đồ ăn xong, Nguyên mới từ từ kể chuyện cho Hoành nghe. Hoành như nuốt từng lời của Nguyên, mỗi tình huống xảy ra và cách giải quyết của Nguyên đều làm cho Hoành đi hết từ ngạc nhiên này đên ngạc nhiên khác.

- Đó chuyện là thế đó. - Nguyên uống 1 ngụm sữa kết thúc câu chuyện của mình và bắt đầu sự nghiệp ăn uống!

- Ha ha ha ha đúng là đáng đời tên cáo già - Hoành cười ngặt nghẽo, mà sao hắn có thể đối xử như thế với 1 người con trai có vóc dáng như con gái cậu chứ nhỉ? Tớ ước gì được nhìn cái bản mặt của hắn lúc bị dí con chuột vào tay, mà Nguyên cũng bạo thật, nếu là mình chắc xỉu tại chỗ lun hi hi hi

Ặc, Hoành nhà ta lại chưa biết 1 chuyện nữa của Nguyên, cậu chỉ có vóc dáng nhỏ con tí thôi chứ không yếu ớt gì đâu, cậu luyện tập thể thao từ nhỏ, học võ từ bé nên rất khỏe, hồi học ở trường cũ cậu đã từng là đại ca ở trường và cả lũ trẻ xóm cậu, Nguyên rất hung dữ hay đánh lộn với con trai. Tuy vậy sau này đã gặp 1 chuyện xảy ra khiến Nguyên thay đổi hẳn tính tình không quậy phá như thế mà trở nên ít nói và hiền lành hơn. (Mina lý do gì thì ta xin bí mật khi nào có tình địch ta mới bật mí)

- Có lẽ hắn không thích tớ ở đấy nên tìm cách đuổi tớ đi mà nè cậu nói ai giống CON GÁI HẢ???. Nguyên nhẹ nhàng trả lời và hơi nhấn mạnh 3 từ cuối với một

giọng nói khiến Hoành không rét mà run....

- Tớ xin lỗi Nguyên đẹp trai nha! Cơ mà không biết tiếp theo hắn còn định giở trò gì với cậu nữa, cậu phải cẩn thận đấy. Mà trông mặt mũi hắn thế nào, hắn học ở đâu cậu có biết không? - Hoành tò mò hỏi tiện thể đánh trống lãng luôn....

- Chả biết hắn có học hành gì không mà suốt ngày thấy tụ tập bạn bè, còn hình thức của hắn thì...

Chưa nói dứt câu thì hai người thấy ồn ào từ cửa căn tin, 1 nhóm cả nam cả nữ nhốn nháo đi vào và có vẻ như đang vây quanh 1 ai đó. Nguyên quay ra nhìn thì thấy 1 gương mặt quen quen, cậu như không tin vào mắt mình nữa. "Hắn, chính là hắn"- tên hung thần mà khiên cậu khổ sở suốt mấy tuần nay. Hoành không để ý thấy bộ mặt đó của Nguyên, nhìn đám đông xong cậu quay ra nói với Nguyên:

- Đó là Vương Tuấn Khải, học trên bọn mình 1 lớp đấy, hotboy của trường đấy, nghe nói con của 1 đại gia khét tiếng lắm, lũ con gái ở trường này mê anh ta kinh khủng. Cũng đúng thôi, anh ta đẹp trai, nhà giàu, học cũng pro lắm nhé, nhưng mà cũng ăn chơi lắm, Hoành quay ra nhìn thấy cậu nhìn hotboy không chớp mắt.

- Nè, cậu có nghe mình nói không đấy, nhìn gì mà không chớp mắt thế, bộ "sét đánh" rồi hả? He he he. - Hoành huých huých vào người Nguyên

- L...à...h...ắn đ...ó. - Nguyên lắp bắp không thành câu.

- Hắn nào? - Hoành tròn xoe mắt hỏi.

Cái tên "hung thần" mà mình hay kể với cậu đó, hắn kia kìa. - Nguyên chỉ tay về phía anh chàng hotboy.

- Cậu chắc không, có khi nào cậu nhìn nhầm không? - Hoành như không tin vào lời Nguyên nói

- Trời, chắc mà, cái bộ mặt kênh kiệu đáng ghét của hắn thì lẫn vào đâu đươc chứ?

Lúc này cả Hoành cũng ngạc nhiên không kém Nguyên, cả hai cùng hướng mắt về tên hung thần hotboy, hóa ra tên "hung thần" bấy lâu nay mà Nguyên kể lại là hotboy của trường sao. Vậy mà từ trước đến giờ Hoành cứ hình dung ra hắn phải xấu xí bặm trợn lắm cơ.

Reeeeeeeeeeeeeeeng...!

Tiếng chuông vào lớp kêu lên, Nguyên kéo tay Hoành vào lớp, và cố gắng để tên "hung thần" kia không nhìn thấy. Cậu không muốn gặp rắc rối với cái tên ý ở trường nữa. Sao mọi việc xui xẻo cứ dồn dập đến với mình thế này hic hic.

Đến giờ tan học. Nguyên cũng lén lút nhìn trước nhìn sau đi thẳng ra bến xe buýt, cậu chỉ lo gặp mặt cái tên "hung thần" đó ở đây thôi. Rất may là hắn ta không thấy mặt Nguyên vì trường cũng khá rộng mà. Ngồi trên xe buýt Nguyên lại lôi viên đá ra mà ngắm nghía.

- Tao bảo mày giúp tao trừng trị tên ác ôn đó sao lại cho nó học cùng trường với tao? Mày đáng ghét quá đi mất. - Nguyên cứ nhè viên đá mà mắng làm người ngồi cạnh nhìn cậu với ánh mắt lạ lùng.

____________Trở lại với Khải và Tỉ______________
Haaaaaaaaaaaaaaaaaa, hooooooooooooooooooooooo. - Thiên Tỉ cười ngặt nghẽo hết bên này đến bên kia xém tí té ghế mà về với đất mẹ thân yêu, nước mắt dàn giụa.

- Mày cười đã chưa? - Khải bực tức nói.

- Với thằng nhóc này mày không làm rắn được đâu, bây giờ theo tao mày phải làm thế này này....sau đó.................rồi .................. Tỉ thì thầm vào tai Khải.

- Ha ha ha mày nói tao mới nhớ nhá, đấy là biệt tài của tao mà. Khải chảnh ngay được. Nhưng mà nó là con trai, còn xấu quá mức nữa xấu xúc phạm người nhìn luôn, người gì như cây tre, tính tình thì như boom nguyên tử sẽ nổ bất thình lình vô điều kiện và không hợp với sở thích của tao lắm, nhưng vì mối hận này tao đành nhịn vậy. - Khải cố kiêu.

- Mà mày có biết thằng nhóc đấy học trường nào chưa? - Tỉ hỏi

- Mày nhắc tao mới nhớ, tao cũng ko để ý nữa, hình như nó học cấp ba, tao thấy nó mặc đồng phục mà, của trường nào nhỉ?

- Để tao điều tra cho, việc này thì có khó gì đâu. - Tỉ vỗ ngực

Khải không nhận ra cũng đúng thôi, vì cậu mặc đồng phục mới của trường may theo khối mà đâu giống như bộ của Khải đã vậy có bao giờ chịu nhìn cái logo trường đâu mà biết.

Khải cười tít mắt - Mày đúng là anh em tốt của tao, he he he...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro