Chap 4: Đại Nguyên ra tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 4: Đại Nguyên ra tay

Tối hôm đấy Khải lại tổ chức một bữa nữa, cậu đắc chí nói với thằng bạn thân:

- Thằng nhóc đấy nhìn tao như muốn ăn tươi nuốt sống tao vậy, nhìn mà hả lòng hả dạ , hôm nay nó phải dọn hết đống rác này chắc mệt lắm. Tao sẽ cho nó dọn chán thì thôi ha...ha...ha...

Đang vui chơi tự dưng cả nhà Khải ngập chìm trong khói, cả lũ nhốn nháo tưởng cháy nhà liền chạy ra sân. Thì thấy Nguyên ngồi đấy và hồn nhiên... đốt đống rác, khói từ đống rác xộc thẳng vào nhà Khải làm cả đám ho sặc sụa.

- Cậu làm cái gì vậy? - Khải tức giận hỏi

- Anh không nhìn thấy sao? Tôi là đang đốt rác aaa. - Nguyên trả lời một cách không thể tỉnh hơn.

- Ai cho cậu đốt rác ở đây? Lỡ cháy nhà thì sao? - Khải mặt đỏ gay gắt nói.

- Ơ, sao lại không ở đây đâu có biển cấm đốt rác đâu. - Nguyên ngơ ngác nhìn quanh.
.
- C..ậ..u.. giỏi lắm. - Khải cứng họng vì giọng điệu của nó.

- Sao bằng anh, một công tử mà muốn sống trong 1 đống rác sao, tôi không phải thiếu gia nhưng tôi không chịu được mấy thứ rác rưởi này, phải đốt thôi- Nguyên tỉnh queo nói.

Khải hùng hổ lao tới, đúng lúc Nguyên thổi thổi vào đám cháy cả 1 luồng khói xộc thẳng vào mặt KHải, làm anh ta ho sặc sụa. Nguyên lẳng lặng ra nhặt đống vỏ bánh kẹo vứt trước cửa nhà mình ra cho vào đống rác đang cháy, mùi nilon cháy khét lẹt khiến cho đám nam thanh nữ tú kia không chịu nổi liền lần lượt ra về. Đốt xong đống rác Nguyên cười khẩy và đi vào nhà, để mặc cho Khải và Tỉ ngơ ngác và tức giận

- Thằng nhóc này đáo để thật. - Tỉ cười lớn nói với Khải.

- Tao mà lại thua thằng nhóc đó hả? - Khải tu một ngụm rượu rồi cay cú nói.

- Thế mày tính làm gì nó, tao không muốn bị hun như chuột một lần nữa đâu.

- Chuột à? - Khải như nảy ra cái gì đó rất là sáng kiến.

- Tao thấy mấy thằng èo uột như nó thường sợ chuột, nhất là nó ở một mình nữa gặp mấy con chuột chết thế nào cũng bỏ của chạy lấy người cho coi, mai tao sẽ bỏ vào nhà nó mấy con xem thế nào.

Nói là làm Khải kiếm đâu được mấy con chuột chết to đùng thêm 1 đống chuột sống, bỏ ngay trước cửa nhà Nguyên, đi học về Nguyên thấy 1 lũ chuột lúc nhúc ở trước của nhà mình.

- Lại là cái tên trời đánh đó. - Nguyên lẩm bẩm

Sáng hôm sau, khi ra ngoài Nguyên gặp Khải cũng chuẩn bị đi, Nguyên gọi:

- Anh kia, đứng lại đã!

Khải cười thầm trong bụng, chắc là nó ra xin mình đây, hắn cười khẩy quay lại thì thấy Nguyên nói:

- Hình như cái này là của anh để quên!

Nói xong cậu cầm một nắm ba bốn cái đuôi chuột giơ lên trước mặt Khải. Lúc này mặt Khải tái mét và Nguyên cầm tay Khải lên đặt lũ chuột vào đó (tất nhiên Nguyên có đeo bao tay còn Khải là không rồi) Khải nhận ra điều gì đó và giãy nảy lên.

- Aaaaaaaaaaaaaaaaax, ghê quá, cậu làm trò gì vậy?

- Không phải của anh sao, nhận đi! - Nguyên cầm mấy cái đuôi chuột lên mà chạy theo Khải.

- Vứt đi, cậu là quỷ hả? - Khải sợ hãi la lên.

Nguyên đem bỏ lũ chuột vào sọt rác rồi quay ra cười khẩy.

- Anh sợ sao, sợ thì đừng bày đặt dọa người khác chứ, mấy trò trẻ con này nên chấm dứt đi. Và Nguyên đi một mạch để lại Khải đằng sau vừa xấu hổ vừa tức phát điên lên được.

Tại sao lại có hạng người như thế chứ, chỉ biết bắt nạt người khác thôi_ Nguyên vừa đi vừa nghĩ. Cậu lấy sợi dây chuyền có mặt là viên đá màu xanh ra, bố cậu nói đây là viên đá may mắn, khi đeo nó vào cậu sẽ tránh được mọi điều xui xẻo trong cuộc sống và viên đá này sẽ tìm cho cậu một tình yêu đích thực.

- Đá ơi, giúp tao trừng trị cái tên hung thần đáng ghét đó đi. - Nguyên lẩm bẩm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro