Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Hai đứa nhóc này, ban nãy còn tranh cãi xem ai là ‘vợ’, thế mà mới qua không bao lâu đã tay nắm tay thế kia rồi. Ăn cơm thôi, Vương Nguyên, con ngồi cùng ba ba đi, Tiểu Khải, con ra ngồi với mẹ.”

Đang đứng trước bàn ăn bày biện, Lăng Uyển Như thấy Vương Tuấn Khải nắm tay Vương Nguyên bước vào, trên mặt liền lộ ra nụ cười dịu dàng, lập tức sắp xếp vị trí ngồi cho hai người.

“Ba ba, con muốn ngồi cùng Tuấn Khải cơ.” Vương Nguyên nắm chặt tay Vương Tuấn Khải không buông, quay đầu về phía sau, thiết tha nhìn cha mình. Tuy cậu vẫn không phục chuyện mình không bế nổi Vương Tuấn Khải, còn bị cậu nhóc gọi là ‘vợ’, nhưng vừa nãy cùng hắn chơi ô tô đã làm cho Vương Nguyên phấn chấn hơn hẳn, không chỉ nắm tay Vương Tuấn Khải không buông mà còn muốn ngồi cùng nhau ăn cơm.

“Được rồi.” Vương Thành cười gật đầu, sau đó lập tức đi đến bên cạnh Lăng Uyển Như ngồi xuống.

Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên ngoan ngoãn ngồi xuống, hai người lớn cùng hai đứa nhỏ đối mặt nhau, quây quần bên bàn ăn, không khí ấm áp tốt đẹp như người một nhà.

“Vương Nguyên, nếm thử nem cuốn dì làm xem, ngày thường Tiểu Khải thích ăn món này nhất đó.”

Lăng Uyển Như gắp một miếng nem cuốn vào trong bát Vương Nguyên.

“Cảm ơn dì.” Vương Nguyên ngẩng đầu, mỉm cười ngọt ngào với Lăng Uyển Như.

“Tiểu Nguyên, dì Lăng làm cơm ăn ngon không?” Vương Thành lập tức chớp thời cơ hỏi.

“Ngon lắm ạ!” Vương Nguyên thành thật trả lời.

“Vậy sau này ba ba sẽ thường xuyên mang Tiểu Nguyên tới nhà dì ăn cơm nhé!” Vương Thành lập tức bồi thêm câu nữa.

“Vâng…. được ạ, con còn muốn chơi ô tô cùng Tuấn Khải nữa.” Vương Nguyên suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng đồng ý, thậm chí còn cực kì phấn chấn nhìn về phía Vương Tuấn Khải ngồi bên cạnh.

“Cậu nhìn cậu xem, gầy thế này, ngay cả đuổi theo một chiếc xe đồ chơi cũng không kịp. Ăn nhiều vào, lần sau tớ không thèm kéo cậu nữa đâu, tự cậu phải chạy theo đấy.”

Vương Tuấn Khải ra vẻ người lớn, như ông cụ non giáo huấn Vương Nguyên hai ba câu, nhân tiện gắp vào bát cậu một miếng nem cuốn.

Vương Thành cùng Lăng Uyển Như nhìn hai đứa con nói chuyện tới lui, trên mặt đều hiện rõ ý cười thầm.

“Đúng ha, nếu tớ ăn nhiều hơn thì có thể bế được cậu rồi, vậy sau này cậu phải làm vợ tớ đúng không?”

Vương Nguyên vừa mới cắn được vài miếng đã ngẩng đầu lên, khẩu khí vội vàng dò hỏi Vương Tuấn Khải.

“Ừ…..” Vương Tuấn Khải nhìn ánh mắt ngập tràn chờ mong của Vương Nguyên một lát rồi nhẹ nhàng gật đầu.

“Yeah! Vậy tớ phải mau ăn chóng lớn, sau đó Tuấn Khải phải nhớ giữ lời, làm vợ tớ đấy nhé.” Vương Nguyên vui vẻ cúi đầu, mãnh liệt nhai cơm.

“Vương Nguyên.”

Vương Thành lại muốn sửa quan niệm sai lầm của con trai.

“Bỏ đi, chờ đến khi chúng nó lớn sẽ tự hiểu ra thôi.” Lăng Uyển Như đè cánh tay Vương Thành lại, lắc lắc đầu.

.
.
.


Cơm nước xong, Vương Tuấn Khải dẫn Vương Nguyên về phòng ngủ, Vương Thành thì ở lại giúp Lăng Uyển Như dọn dẹp bát đũa.

“Uyển Như, trù nghệ của em thật sự là quá tuyệt vời! Lượng cơm Tiểu Nguyên ăn hôm nay nhiều hơn gấp ba lần bình thường!”

Vương Thành tiếp nhận chén bát đã được rửa sạch từ tay Lăng Uyển Như, vừa cười vừa khen ngợi.

“Không phải trù nghệ của em tốt, mà là Vương Nguyên muốn mau lớn, trở nên cường tráng để có thể cưới Tiểu Khải làm vợ, vì vậy mới ăn nhiều hơn bình thường. A Thành, đã không còn sớm nữa, anh cũng nên về đi thôi……”

Lăng Uyển Như dọn dẹp phòng bếp xong, xoay người lại, dịu dàng nhìn Vương Thành.

“Uyển Như…..” Vương Thành tỏ ý không muốn, ôm Lăng Uyển Như thật chặt.

“Đừng ôm em nữa A Thành, nếu bị Vương Nguyên nhìn thấy sẽ không ổn lắm đâu, anh vẫn nên đưa Vương Nguyên về nhà đi.” Lăng Uyển Như nhẹ nhàng tránh cái ôm ấm áp của Vương Thành, một lần nữa khuyên nhủ.

“Ừm.” Vương Thành bất đắc dĩ gật đầu, cùng Lăng Uyển Như ra khỏi phòng bếp.

.

“Tuấn Khải, chúng ta chơi ô tô nữa không?”

Hai cậu nhóc vừa mới bước vào phòng ngủ, Vương Nguyên đã lập tức ôm ngay bộ đồ chơi, năn nỉ Vương Tuấn Khải tiếp tục chơi cùng cậu.

“Mẹ tớ nói vừa ăn no xong không thể chạy loạn, chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi chơi sau ha.”

Vương Tuấn Khải lấy món đồ chơi trong tay Vương Nguyên, đặt qua một bên, kéo cậu ngồi xuống giường.

“Được.” Vương Nguyên ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Vương Tuấn Khải.

“Tiểu Nguyên, chúng ta về nhà thôi.” Đúng lúc này, Vương Thành đi vào phòng ngủ, gọi con trai trở về.

“Ba ba, con còn muốn chơi cùng Tuấn Khải mà……”

Vương Nguyên đứng lên, đi đến bên cạnh cha mình, ngẩng đầu dùng đôi mắt tội nghiệp nhìn Vương Thành.

“Tiểu Nguyên ngoan, ngày mai ba ba sẽ lại mang con tới nhà dì chơi nhé.” Nhìn dáng vẻ lưu luyến của con trai, Vương Thành tất nhiên vô cùng cao hứng, vừa đúng dịp, sau này anh có thể thường xuyên đưa Vương Nguyên tới nhà Lăng Uyển Như rồi.

“Vâng! Tuấn Khải, mai tớ sẽ tới chơi cùng cậu nha!” Vương Nguyên vui vẻ gật đầu, sau đó nhanh chóng chạy về phía Vương Tuấn Khải, nói với cậu nhóc một tiếng.

“Ừm.”

Vương Tuấn Khải híp mắt cười đồng ý, hai cậu nhóc đã chơi chung cả một buổi tối, nhưng đây là lần đầu tiên Vương Tuấn Khải cười vui vẻ với Vương Nguyên đến thế.

“Ba ba! Ba ba! Tuấn Khải cười lên nhìn thật đẹp trai! Tương lai con nhất định phải cưới cậu ấy về làm vợ!”

Nụ cười của Vương Tuấn Khải khiến Vương Nguyên lập tức ngây người, miệng há hốc ngây ngốc một lát, nước miếng gần như sắp chảy ra. Vừa mới hoàn hồn, Vương Nguyên nhanh chóng quay đầu nhìn về phía cha mình, lại một lần nữa lớn tiếng tuyên bố, đôi mắt nhỏ đặc biệt có thần, kiên định vô cùng.

“Được rồi được rồi, chúng ta mau về nhà thôi.” Vương Thành đáp lời qua loa, dắt tay Vương Nguyên rời đi.

= HẾT CHƯƠNG 3 =

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro