Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Tiểu Nguyên, hôm nay tới nhà dì Lăng có vui không?”

Trên đường lái xe về nhà, Vương Thành nhìn dáng ngồi ngoan ngoãn của con trai nhà mình qua gương chiếu hậu.

“Vui lắm ah! Dì làm cơm rất ngon, còn có cả Tuấn Khải chơi cùng con nữa.” Trên gương mặt nhỏ nhắn của Vương Nguyên lộ ra ý cười sáng lạn.

“Vậy Tiểu Nguyên phải nhớ rõ, đừng kể chuyện hôm nay ba ba mang con tới nhà dì Lăng cho mẹ nghe nhé, nói cách khác, sau này mẹ chắc chắn sẽ không cho Tiểu Nguyên đi chơi nữa, Tiểu Nguyên cũng sẽ không được ăn ngon, hơn nữa cũng không được gặp Tuấn Khải.”

Vương Thành mượn đề tài nói chuyện, nửa uy hiếp, nửa dụ dỗ dặn dò con trai.

“Ba ba, con nhớ kỹ rồi, con sẽ không nói cho mẹ đâu.” Trong lòng Vương Nguyên vẫn còn muốn ngày mai được tiếp tục chơi với Vương Tuấn Khải, cho nên không chút do dự đồng ý với cha.

“Tiểu Giang nhớ phải nói với mẹ là ba ba mang con tới nhà một chú nào đó ăn cơm nha.” Vương Thành giúp con trai nghĩ cớ.

“Vâng! Ba ba, con biết mà.” Vương Nguyên nghe lời gật gật đầu.

.
.
.

“Vương Thành, anh mang Tiểu Nguyên đi đâu vậy?! Sao di động lại không gọi được!”

Vương Thành vừa mới dắt Vương Nguyên vào nhà, Hứa Nhu đã chạy vọt ra chất vấn.

“Xin lỗi, di động của anh hết pin nên chắc đã tự động tắt máy.”

Vương Thành luôn có thói quen, trước khi đến nhà Lăng Uyển Như đều chủ động tắt điện thoại, nhưng lúc này vẫn giả bộ lấy điện thoại bị ngắt nguồn từ trong túi ra, đưa cho Hứa Nhu xem.

“Hừ!” Hứa Nhu mặt lạnh khẽ hừ một tiếng.

“Mẹ.” Vương Nguyên sợ hãi, nhỏ giọng chào.

“Tiểu Nguyên, hôm nay ba ba mang con đi đâu vậy?” Hứa Nhu dùng một tay túm đứa con tới trước mặt mình.

“Ba ba mang con tới nhà một chú nào đó ăn cơm.” Vương Nguyên nói theo lý do mà Vương Thành đã biên soạn từ trước.

“Thật không?!” Hứa Nhu lo lắng hỏi lại lần nữa.

“Vâng.” Vương Nguyên gật đầu thật mạnh.

“Đã không còn sớm nữa, ngày mai con còn phải tới nhà trẻ, Tiểu Nguyên mau cùng mẹ về phòng ngủ thôi.” Hứa Nhu thấy thế liền không tiếp tục truy hỏi gì nữa, kéo Vương Nguyên đi về hướng phòng ngủ.

“Ba ba…….”

Vương Nguyên quay đầu lại, nhìn về phía Vương Thành nãy giờ vẫn bất động một chỗ.

Vương Thành lúc này mới tiến lên cầm tay con trai, hai vợ chồng cùng nhau đưa Vương Nguyên về phòng ngủ.

Tuy quan hệ giữa Vương Thành cùng Hứa Nhu luôn bất hòa, nhưng vì con, hai người vẫn sẽ chú ý một chút. Họ cùng nhau dỗ Vương Nguyên đi vào giấc ngủ, sau đó mới về phòng của mình.

Sau khi trở lại phòng riêng, Vương Thành và Hứa Nhu lập tức thay đổi sắc mặt, lạnh mặt không thèm nhìn nhau.

“Hứa Nhu, gần đây nhà trẻ mở thêm lớp tiếng Anh, tôi đã đăng ký cho Tiểu Nguyên rồi, vậy nên sau này sẽ về muộn hơn bình thường một chút.”

Vợ chồng hai người tự sắp xếp chăn màn riêng, chuẩn bị đi ngủ. Vương Thành nghĩ thầm, nếu về sau thường xuyên mang Tiểu Nguyên tới nhà Lăng Uyển Như mà mỗi ngày tìm cớ cũng không phải biện pháp an toàn, vì vậy nhất quyết tìm một lý do hợp lý, nói qua loa với Hứa Nhu.

“Lớp học thêm tiếng Anh?! Vương Thành, anh đừng nghĩ tôi là đứa ngốc! Anh tưởng tôi không biết anh mang Tiểu Nguyên đi đâu chắc, chẳng qua tôi không muốn cãi nhau với anh trước mặt con nhỏ thôi. Vương Thành, tự anh muốn tới chỗ quái quỷ nào cũng được, nhưng đừng hòng đưa Tiểu Nguyên đi đâu, anh muốn phá hoại nó à!”

Hứa Nhu nhướn mày, khinh thường nhìn Vương Thành. Nhiều năm qua, Vương Thành vẫn luôn âm thầm qua lại cùng Lăng Uyển Như, Hứa Nhu biết hết, chẳng qua liên quan tới lợi ích buôn bán giữa hai nhà, hơn nữa con trai còn nhỏ tuổi nên Hứa Nhu mới nhắm một mắt, mở một mắt bỏ qua, không thèm can thiệp đến riêng tư của Vương Thành. Nhưng hôm nay, cô rốt cuộc không thể chịu được nữa mới nói ra.

“Người cần phải lo lắng Tiểu Nguyên bị hủy hoại phải là tôi mới đúng! Từ giờ trở đi cô cũng đừng dạo phố mua sắm rồi chơi mạt chược nữa, hàng ngày sớm tối phụ trách việc đưa đón Tiểu Nguyên đi.”

Vương Thành biết Hứa Nhu ham mê thứ gì, liền cố ý nói khích cô. Bình thường, ngoài việc ép Tiểu Nguyên học thêm ra, Hứa Nhu căn bản chẳng để ý chuyện gì nữa, suốt ngày chỉ thích dạo phố tiêu tiền hoặc hẹn người tới đánh mạt chược.

“Hừ!” Hứa Nhu lập tức nằm xuống, xoay người đưa lưng về phía Vương Thành, không thèm đáp lời.

Vương Thành cũng tắt đèn rồi nằm trên giường, hai vợ chồng mỗi người một cái chăn, đồng sàng dị mộng lần lượt đi vào giấc ngủ. 

(đồng sàng dị mộng: chung giường, cùng chung sống nhưng không có chung suy nghĩ, chí hướng)

.
.
.

Ngày hôm sau, sau khi đón Vương Nguyên từ nhà trẻ, Vương Thành lại đưa cậu tới nhà Lăng Uyển Như.

“Vương Nguyên đến rồi à.” Lăng Uyển Như nghe thấy tiếng chuông cửa, vội vàng chạy ra mở cửa cho hai cha con, Vương Tuấn Khải cũng lon ton chạy theo.

“Con chào dì! A, Tuấn Khải!”

Vương Nguyên ngẩng đầu lên, mỉm cười ngọt ngào cất tiếng chào, vừa nhìn thấy Vương Tuấn Khải đứng phía sau đã lập tức nhào về phía cậu nhóc ôm chặt không buông.

“Hả?!”

Vương Tuấn Khải giật mình nghi hoặc, không hiểu tại sao Vương Nguyên lại kích động đến thế.

Vương Nguyên không nói hai lời liền trực tiếp giang tay, ôm lấy Vương Tuấn Khải, ý đồ muốn bế cậu nhóc lên.

Kết quả…… Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Nguyên nghẹn đến mức đỏ bừng mà vẫn không thể khiến Vương Tuấn Khải nhúc nhích.

Sau khi Vương Nguyên buông tay, Vương Tuấn Khải giống như ngày hôm qua, lập tức dễ dàng bế cậu lên, thậm chí còn đứng tại chỗ xoay một vòng.

“Cho nên mới nói cậu vẫn nên làm vợ của tớ đi thì hơn.”

Vương Tuấn Khải thả Vương Nguyên xuống sàn nhà, vô cùng bình tĩnh kết luận.

Vương Nguyên cúi đầu, hai bả vai gục xuống, dáng vẻ cực kỳ ủ rũ.

“Sẽ có một ngày Vương Nguyên trở thành người cường tráng mà, hôm nay con phải ăn nhiều hơn nhé, nói không chừng ngày mai có thể bế được Tiểu Khải đấy.”

Nhìn hai đứa nhỏ nháo tới nháo lui, Lăng Uyển Như chỉ cảm thấy đó chẳng qua chỉ là trò đùa của trẻ con mà thôi, cũng không nghĩ sau này lại là đại sự, thậm chí còn cười cười an ủi Vương Nguyên.

Vương Thành vẫn cúi đầu như cũ, không vựng dậy nổi tinh thần.

“Tiểu Nguyên, chúng ta cùng chơi ô tô đi.” Vương Tuấn Khải tiến lên từng bước, cầm lấy tay Vương Nguyên kéo đi.

"Tự dưng lại gọi người ta là Tiểu Nguyên." Vương Nguyên xấu hổ cúi mặt xuống cắn cắn móng tay.

"Có sao đâu, chẳng phải sau này chúng ta sẽ trở thành vợ chồng sao, gọi như vậy đâu có vấn đề."

“Được!”

Gương mặt Vương Nguyên lập tức khôi phục vẻ phấn chấn như trước, ngoan ngoãn để tay trong lòng bàn tay của Vương Tuấn Khải, cùng cậu nhóc vào phòng ngủ chơi ô tô.

= HẾT CHƯƠNG 4 =

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro