Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu Khải, nhớ phải làm hết bài tập rồi mới chơi với Vương Nguyên đấy nhé."

Lăng Uyển Như mắt thấy hai thằng bé tay trong tay dắt nhau vào phòng liền nhanh chóng dặn dò Vương Tuấn Khải. Vương Tuấn Khải lớn hơn Vương Nguyên một tuổi, hiện đã lên bậc tiểu học, tất nhiên phải làm bài về nhà mỗi ngày.

"Mẹ, con biết rồi mà."

Vương Tuấn Khải quay lại đáp lời mẹ mình, sau đó kéo Vương Nguyên vào phòng ngủ.

"Có muốn gọi Tiểu Nguyên ra hay không, để nó ở cạnh sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của Tuấn Khải." Sau khi hai đứa con trai rời đi, Vương Thành có chút lo lắng hỏi.

"Không cần đâu. Tiểu Khải là đứa hiểu chuyện, biết phải làm bài xong mới được chơi, hơn nữa Vương Nguyên cũng rất ngoan, cứ để hai đứa ở cùng nhau đi."

Lăng Uyển Như cười cười lắc đầu, ý bảo Vương Thành không cần phải lo lắng.

"Tiểu Nguyên, cậu ngoan ngoãn ngồi chờ một chút nhá, tớ làm xong bài sẽ cùng cậu chơi ô tô."

Vương Tuấn Khải dẫn Vương Nguyên đi đến bên giường, để cậu ngồi trên đó.

"Được."

Vương Nguyên gật đầu, rất chi là nghe lời.

Vương Tuấn Khải yên tâm ngồi xuống trước bàn học, bắt đầu chuyên tâm làm bài.

Lúc mới đầu, Vương Nguyên còn có thể ngoan ngoãn thành thật ngồi trên giường, mắt nhìn chằm chằm sườn mặt Vương Tuấn Khải, trong lòng thầm nghĩ Vương Tuấn Khải có gương mặt trông thật khá à nha, chờ sau này lớn lên nhất định phải cưới được cậu ấy về làm vợ....... Nhưng cuối cùng, Vương Nguyên dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ, chưa quá mười phút, cậu bắt đầu ngồi không yên, chẳng qua thấy Vương Tuấn Khải vẫn cúi đầu, chuyên tâm làm bài, cậu không dám chạy tới quấy rầy.

Vương Nguyên lúc này hệt như một con sâu lông, không ngừng vặn vẹo thân mình, đôi mắt hết nhìn đông lại nhìn tây, đột nhiên chú ý tới túi sách Vương Tuấn Khải đặt trên ghế.

Vương Nguyên lập tức nhảy khỏi giường, lạch bạch chạy đến trước ghế dựa, mở cặp sách của Vương Tuấn Khải ra, lục lọi sách vở cùng đồ dùng học tập bên trong.

"Vương Nguyên!"

Vương Tuấn Khải nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn lại liền thấy cảnh Vương Nguyên đang làm loạn cặp sách của mình, cậu nhóc gào lên một tiếng, nhanh chóng vọt tới, dùng sức đẩy cậu ra.

"Ah!"

Vương Nguyên không phòng bị, bị Vương Tuấn Khải đẩy một nhát, mông ngã phịch xuống sàn nhà.

"Tiểu Nguyên, xin lỗi, xin lỗi, tớ không phải cố ý muốn đẩy cậu đâu. Nhưng đây là đồ dùng sách vở của tớ, cậu không thể tùy tiện nghịch loạn."

Vương Tuấn Khải vội vàng đỡ Vương Nguyên đứng lên, vừa giải thích nguyên nhân của hành động ban nãy, vừa muốn cho Vương Nguyên hiểu được là mình đã làm sai.

"Tớ muốn nói với ba ba là cậu bắt nạt tớ!"

Vương Nguyên mặc kệ bản thân làm đúng hay sai, xoay người muốn bước ra khỏi phòng, định đi mách với ba ba.

"Tiểu Nguyên đừng nói cho ba ba biết! Chúng ta cùng nhau chơi ô tô được không?" Vương Tuấn Khải vội vàng kéo Vương Nguyên lại, rồi nhanh chóng cầm bộ đồ đồ chơi tới.

"Tớ không muốn chơi." Vương Nguyên vẻ mặt mất hứng lắc đầu.

"Vậy......tớ làm vợ của cậu thì được đúng không?"

Vương Tuấn Khải chợt nhớ đến chuyện Vưpng Nguyên vẫn còn canh cánh vấn đề 'vợ' kia, liền thay đổi phương thức dụ dỗ.

"Thật à?!" Hai mắt Vương Nguyên lập tức bừng sáng.

"Thật, nhưng chỉ một ngày hôm nay thôi." Vương Tuấn Khải gật đầu, dựng thẳng một ngón tay lên, quơ quơ trước mặt Vương Nguyên.

"Chỉ có một ngày thôi á......" Vương Nguyên bĩu môi bất mãn.

" Nếu cậu muốn nữa thì phải bế được tớ lên, lẽ ra cậu vốn là vợ của tớ, chỉ vì chuyện vừa rồi nên tớ mới đồng ý làm vợ cậu một ngày thôi."

Vương Tuấn Khảithấy Vương Nguyên nhăn mặt, trong lòng cũng có chút không kiên nhẫn.

"Tớ đồng ý tớ đồng ý, một ngày thì một ngày. Hì hì, Tuấn Khải, hiện giờ cậu là vợ tớ đấy nhé......"
Vương Nguyên không ngừng gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.

Vương Tuấn Khải thấy Vương Nguyên vui vẻ trở lại, cũng không phản đối gì nữa, bèn đi tới ghế dựa, sửa soạn lại cặp sách vừa bị Vương Nguyên lục loạn.

"Nhưng sau khi trở thành vợ rồi thì phải làm gì nhở? A! Đúng rồi! Tiểu Khải......"

Vương Nguyên đứng yên tại chỗ cắn môi, lầm bầm tự hỏi một câu, sau đó cậu đột nhiên ào đến trước mặt Vương Tuấn Khải, chu môi "chụt" một phát lên má cậu nhóc.

"Cậu làm gì thế?" Vương Tuấn Khải bất ngờ bị Vương Nguyên hôn, sườn mặt dính đầy nước miếng, vội vàng dùng tay áo lau mặt.

"Hôn vợ nhà mình chứ gì nữa, trên TV đều diễn như thế mà!" Vương Nguyên tự cho là đúng lý hợp tình trả lời.

"Chờ đến ngày mai, tớ cũng sẽ phải hôn, để mặt cậu dính đầy nước miếng." Vương Tuấn Khải tính toán muốn trả thù.

"Tối nay tớ sẽ ăn thật nhiều cơm, nói không chừng ngày mai có thể bế cậu được rồi, vậy nên cậu vẫn là vợ của tớ!"

Vương Nguyên giơ nắm tay lên cao, vẻ mặt bừng bừng quyết tâm.

"Cậu muốn bế được tớ á?! Chờ một trăm năm nữa đi!" Vương Tuấn Khải cố ý dùng ánh mắt xem thường, đánh giá từ đầu đến chân Vương Nguyên.

"Vương Tuấn Khải!"

Vương Nguyên không phục, nhào lên đùa nghịch với Vương Tuấn Khải, sự mất hứng vừa rồi đã sớm bị cậu ném ra khỏi đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro