Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em đừng tiễn anh, đỡ phải khó chịu vì phải xa nhau." Vương Tuấn Khải đứng lên, nhanh tay đè Vương Nguyên đang vội vàng lại.

"Nhưng......." Vương Nguyên ngây ngốc nhìn Vương Tuấn Khải, mắt cả hai dính chặt lên người đối phương, lưu luyến khó rời.

"Tiểu Nguyên ngoan, tối qua lăn lộn lâu như vậy, em phải ngủ thêm, khi tới trường anh sẽ gọi cho em ngay." Vương Tuấn Khải dùng ngữ khí ôn hòa trấn an cậu.

"Ừm, ông xã........." Vương Nguyên không như dự đoán nghe lời bất ngờ, nhưng vì sắp xa nhau nên viền mắt cậu vẫn có chút đỏ.

"Lớn rồi sao còn khóc nhè thế! Nào, cười một cái cho ông xã xem coi!" Trái tim Vương Tuấn Khải cũng khó chịu, nhưng bề ngoài vẫn tỏ vẻ tươi cười trêu chọc Vương Nguyên.

Kết quả Vương Nguyên cho Vương Tuấn Khải thấy một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn gấp bội.

"Bà xã!"

Vương Tuấn Khải mở rộng hai tay, vạn phần thương tiếc kéo Vương Nguyên vào lòng.

Thời gian trôi qua rất nhanh, vừa đảo mắt đã đến thời khắc Vương Tuấn Khải phải đi. Anh dỗ Vương Nguyên nằm lại lên giường, sau đó mới đứng dậy, ra khỏi phòng ngủ.

Vương Nguyên trái lại cực kỳ nghe lời, không đi theo tiễn Vương Tuấn Khải, chủ yếu vì sợ trước mặt Vương Thành và Lăng Uyển Như, hai người không khống chế được tâm tình, làm ra hành động thất thố.

"Tuấn Khải, chuẩn bị xong chưa, ba đưa con tới nhà ga. Tiểu Nguyên đâu?! Nó vẫn chưa rời giường đúng không?" Vương Thành thấy Vương Tuấn Khải một mình xách hành lý đi xuống, nghi hoặc hỏi.

"Hôm qua bọn con trò chuyện quá muộn, Tiểu Nguyên còn chưa tỉnh. Ba, không cần gọi Tiểu Nguyên dậy tiễn con đâu, để em ấy ngủ thêm đi."

Vương Tuấn Khải vẻ mặt bình tĩnh thuận miệng đáp.

"Được rồi. Hai đứa từ nhỏ lớn lên cùng nhau, con đột nhiên tới nơi khác học, Tiểu Nguyên chắc chắn rất khó chịu, nếu không hôm qua đã không đưa ra yêu cầu ngủ cùng con. Thằng nhóc Vương Nguyên này đừng thấy bình thường hay tranh cãi với con, thật ra nó rất ỷ lại vào người anh trai là con.Tuấn Khải, con cũng phải chăm sóc em trai mình thật tốt đấy, Tiểu Nguyên mắc lỗi gì thì cứ nhường nó một chút, đừng chấp nó."

Vương Thành gật đầu, mượn cơ hội dặn Vương Tuấn Khải vài câu.

"Ba, con biết mà." Vương Tuấn Khải nghe lời đáp.

"Nhà người ta nếu gặp phải tình cảnh như nhà mình, hai anh em chắc chắn đã trở mặt từ lâu, nhưng Tiểu Nguyên và Tuấn Khải nhà chúng ta tình cảm lại rất tốt." Vương Thành vui vẻ, tán thưởng nhìn Vương Tuấn Khải.

.

.

.

Sau khi tới trường học, Vương Tuấn Khải thích ứng với hoàn cảnh sinh hoạt mới rất nhanh. Anh lớn lên dáng vẻ hoàn mỹ, vóc người cao lớn, hơn nữa thành tích cũng thuộc loại ưu nên dĩ nhiên trở thành tiêu điểm cho người ta chú mục. Có nhiều nữ sinh lớn mật vừa khai giảng không lâu đã chủ động theo đuổi Vương Tuấn Khải, nhưng mặc kệ những cô nàng đó đẹp cỡ nào cũng đều bị anh cự tuyệt.

Tấn công trực tiếp không được thì âm thầm tạo quan hệ với bạn bè bên cạnh Vương Tuấn Khải, các cô liền nghe được tin tức hình như Vương Tuấn Khải đã có bạn gái ở xa, vì bình thường luôn thấy anh nấu cháo điện thoại trong phòng ngủ, thỉnh thoảng còn nghe ra từ miệng anh thốt lên hai chữ "bà xã".

"Bà xã."

Gần như tối nào Vương Tuấn Khải cũng gọi điện thoại cho Vương Nguyên, cuộc gọi vừa thông đã nghe thấy anh ngọt ngào gọi "bà xã". Dù trong phòng ngủ vẫn còn bạn học khác, nhưng dĩ nhiên, tất cả mọi người đều nghĩ rằng người ở đầu dây bên kia là nữ, vậy nên mới có tin đồn Vương Tuấn Khải có bạn gái ở xa.

Từ khi Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên xa nhau, chuyện nấu cháo điện thoại đã thành cơm bữa, nhưng vì Vương Nguyên đã học năm cuối cấp, anh sợ làm lỡ chuyện học hành của cậu nên cũng không dám gọi nhiều.

"Ông xã." Vương Nguyên đáp lại.

"Hôm nay có nhớ anh không?!" Vương Tuấn Khải vừa thấy cậu gọi "ông xã" liền biết hiện tại Vương Nguyên đang trong phòng ngủ, nói chuyện tự nhiên cũng thoải mái hơn.

"Vương Tuấn Khải, cậu đừng buồn nôn như thế được không hả, tôi nổi da gà da vịt rồi này!" Trong phòng ngủ có một bạn học chịu không nổi chà xát cánh tay.

"Haha, thiệt đó, anh buồn nôn vừa thôi, em cũng nổi da gà rồi nè!" Vương Nguyên dĩ nhiên nghe rõ tiếng động đầu bên kia, cười hì hì trêu chọc.

"Nhớ hay không?!"

Vương Tuấn Khải chẳng thèm để ý người khác đùa cợt, vẫn kiên trì không ngừng truy vấn.

"Nhớ, nhớ, nhớ, toàn thân trên dưới đều nhớ, được chưa!" Vương Nguyên trả lời không chút thành ý.

"Được rồi, nhưng phải chờ anh về nhà kiểm tra xem có đúng là toàn thân trên dưới của em đều muốn anh hay không?!" Vương Tuấn Khải cười nói đầy thâm ý.

"Sắc lang!"

Vương Nguyên dĩ nhiên hiểu ý Vương Tuấn Khải nói, lập tức dùng ngữ khí oán giận làm nũng.

"Rồi rồi, thời gian không còn sớm nữa, mau lên giường ngủ đi!" Hai người ngọt ngấy một hồi, Vương Tuấn Khải bắt đầu lo lắng Vương Nguyên sáng sớm mai còn phải đến trường, liền giục cậu đi ngủ.

"Ông xã ngủ ngon." Vương Nguyên ngoan ngoãn đáp.

"Hôn một cái rồi ngắt máy nào." Vương Tuấn Khải được một tấc lại muốn một thước, đưa thêm yêu cầu.

"Không hôn!" Vương Nguyên ngoài miệng thì nói không hôn, nhưng vẫn chu môi chụt vào điện thoại một cái.

Lúc này Vương Tuấn Khải mới thỏa mãn nói ngủ ngon, sau đó ngắt máy.

Đám bạn cùng phòng đều cười nhạo hành vi buồn nôn khi nói chuyện điện thoại của Vương Tuấn Khải, nhưng anh mặc kệ, trái tim vẫn lưu lại hương vị ngọt ngào từ cuộc gọi khi nãy, dứt khoát leo lên giường đi ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro