Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A a....... Cho ông xã xem động nhỏ của em........."

Lúc này Vương Nguyên nào còn nhăn nhó như ban đầu, cấp tốc mở rộng hai chân, đặt lên tay vịn của ghế, cố ý để camera quay cận cảnh cửa huyệt.

"Thật muốn lập tức cắm côn thịt vào trong, đâm chết em!"

Kéo màn hình điện thoại lại gần hơn, hậu huyệt của Vương Nguyên càng thêm rõ ràng hiện ra trước mắt Vương Tuấn Khải, nếp nhăn nơi cửa động kịch liệt co rút tựa như có lực hút, khiến anh rất muốn dùng dương vật của mình đâm xuyên qua màn hình, chọc vào sâu bên trong cúc huyệt của cậu.

"Ông xã, mau dùng thịt heo lớn đâm chết em đi......"

Vương Nguyên cũng bị sự kích động của Vương Tuấn Khải kích thích, phóng đãng rên rỉ.

Hai người dây dưa một hồi, sau một tiếng gầm trầm thấp liền bắn tinh. Vương Tuấn Khải ngọt ngọt ngào ngào dỗ dành Vương Nguyên vài câu rồi giục cậu đi ngủ, tiếp đó anh rời giường, vào nhà tắm giặt quần.

Đương nhiên, những lần làm tình qua webcam thế này không nhiều, vì dù gì Vương Tuấn Khải cũng cùng phòng với nhiều người, Vương Nguyên còn phải chuyên tâm học tập, bình thường hai người chỉ nấu cháo điện thoại, hỏi han bình thường thôi. Sau hôm nay, Vương Tuấn Khải vẫn tiếp tục làm thêm sau giờ học, kiếm thêm chút tiền cũng chẳng thừa.

.

.

.

Lúc nghỉ đông được về nhà, Vương Tuấn Khải để chuyển toàn bộ tiền công mình kiếm được cho Vương Nguyên giữ. Vương Nguyên vừa nghe Vương Tuấn Khải nói anh đi làm công, kiếm tiền vì chuẩn bị cho tương lai của hai người, trái tim trong lồng ngực liền lập tức đập rộn ràng. Cậu quyết định cùng Vương Tuấn Khải tới ngân hàng lập tài khoản tiết kiệm, cẩn thận bảo vệ số tiền này. Đồng thời, cậu còn nói khi lên đến đại học cũng muốn làm thêm, cùng anh phấn đấu vì tương lai của cả hai.

Vương Tuấn Khải mãi mới về thăm nhà được một lần, hai người đương nhiên sẽ phát tiết hết dục vọng kìm nén bao lâu nay. Vương Nguyên nói với Vương Thành rằng mình đã lâu không được gặp Vương Tuấn Khải, bởi vậy buổi tói muốn ngủ cùng anh. Dĩ nhiên Vương Thành không hề nghi ngờ, lập tức gật đầu. Chờ đến khi trăng non lên đến đỉnh, ba mẹ đều đã ngủ say, hai người mới lao vào nhau, một hồi say mê ngút trời.

Sau đó của sau đó, Vương Nguyên như nguyện đỗ vào trường đại học Vương Tuấn Khải đang theo học. Hai thằng con đều đậu trường trọng điểm, Vương Thành vô cùng cao hứng, cười toe toét cả ngày, hơn nữa hai anh em còn ở chung một chỗ, có thể chăm sóc lẫn nhau.

.

.

.

Sau khi Vương Nguyên nhập học, bạn học cùng phòng ngủ với Vương Tuấn Khải phát hiện ra anh hình như không còn.......nấu cháo điện thoại nữa, hơn nữa còn ngày ngày bám theo em trai, như hình với bóng. Bạn học tò mò hỏi, Vương Tuấn Khải chỉ qua loa lấy lý do đã chia tay với "bạn gái". Nhưng vừa nghe được nguyên nhân này, cả đám lại nhớ đến tình cảnh ngọt ngào buồn nôn khi Vương Tuấn Khải gọi điện thoại cho "cô", hoàn toàn rơi vào bể cảm thán tiếc nuối.

Vương Nguyên ổn định việc học ở đại học xong cũng muốn làm công kiếm tiền. Vương Tuấn Khải làm thêm được một năm đã tích lũy được kha khá kinh nghiệm, còn tiết kiệm được chút tiền, cho nên quyết định cùng Vương Nguyên làm công việc khác. Họ tới khu chợ giá rẻ bán móc treo điện thoại, mua vài món bắt mắt từ một tiểu thương, tính toán chờ đến tối sẽ bày bán vỉa hè ở chợ đêm.

Mặc cả tới lui, mua được hàng, hai người chọn một đoạn đường phồn hoa tấp nập người qua lại, bày hàng trên đất, Vương Nguyên phụ trách hô to gọi nhỏ chào mời, Vương Tuấn Khải phụ trách thu tiền. Lượng người đổ đến chợ đêm vốn lớn, hai người lại có vẻ ngoài rất dễ nhìn, hai người vừa bày xong sạp hàng, vài cô gái đã chú ý tới, vui vẻ hỏi mua, khiến bọn họ sung sướng muốn xỉu, cả đêm thu tiền mỏi tay.

"Ông xã, chờ một chút. Em muốn mua dây móc điện thoại."

Hai người đàn ông tay trong tay đứng trước sạp hàng nhỏ của Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên, một trong hai người ngồi xổm xuống, chăm chú chọn lựa.

Hành động cùng tiếng nói chuyện của họ khiến Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên bất ngờ nhìn nhau, nhưng nét mặt khôi phục lại tươi cười rất nhanh, nhiệt tình giới thiệu đủ mọi kiểu dáng với chàng trai đang ngồi xổm trên mặt đất.

"Hình Nghiệp, năm nay em 30 tuổi, không phải 13 tuổi, hơn nữa di động không phải là nơi treo mấy thứ kêu đinh đinh đang đang gì đó!" Người đàn ông đứng bên cạnh có vẻ bất mãn, nhưng vẫn ngồi xổm xuống theo chàng trai, giọng có chút khiển trách.

"Em muốn treo đấy, anh quản được chắc! Nè, cậu nhóc đẹp trai, cái này bao nhiêu tiền?!" Chàng trai ngồi xổm trước mất hứng bĩu môi, cầm một móc treo điện thoại lên, cười hì hì hỏi Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải lập tức nói giá tiền.

"Này! Mau trả tiền đi!" Chàng trai quay đầu nhìn người đàn ông.

Người đàn ông đứng lên móc tiền ra, đưa cho Vương Tuấn Khải.

"Em thỏa mãn chưa?! Đứng lên, về nhà thôi." Người đàn ông vươn tay hướng về phía chàng trai.

Chàng trai đang ngồi xổm nắm lấy bàn tay kia, mượn lực đứng lên. Hai người vẫn đắm đuối nhìn nhau không rời mắt, tay trong tay rời khỏi sạp hàng của Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải.

Vương Nguyên đăm đăm nhìn theo bóng lưng ngày càng xa của hai người kia, vẻ mặt chứa đầy ước ao.

"Bà xã!"

Từ lúc hai người kia rời đi, Vương Tuấn Khải vẫn luôn chú ý tới Vương Nguyên, anh đột ngột gọi to một tiếng.

"Này!"

Vương Nguyên giật mình, hoảng sợ nhìn xung quanh, sợ sẽ gặp phải người quen.

"Tương lai của chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc như bọn họ!" Vương Tuấn Khải không quan tâm, trái lại còn nắm lấy tay Vương Nguyên, giọng nói kiên định.

"Ừ! Nhất định sẽ hạnh phúc như thế!"

Lòng bàn tay truyền đến độ ấm từ tay Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên nhìn vào đôi mắt dịu dàng chất chứa ý cười của anh, cũng kiên định gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro