Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tuấn Khải, Tiểu Nguyên, xuống ăn cơm thôi...."

Vương Thành đẩy cửa bước vào phòng ngủ, hơi nhíu mày nhìn hai thằng con trai đang quấn lấy nhau trên giường.

"Baba!" Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên quay đầu lại, trăm miệng một lời hô lớn.

"Ừ! Hai đứa đừng nghịch nữa, rửa tay rồi ra ăn cơm đi."

Vương Thành nghe thấy vậy, mày lập tức giãn ra, thầm nghĩ hai đứa nhỏ đều là nam, thỉnh thoảng quần nhau đùa cợt ầm ĩ là chuyện bình thường, hắn nên cảm thấy vui mừng mới đúng.

"Vâng." Vương Tuấn Khải đáp lời, rời khỏi người Vương Nguyên.

"Tuấn Khải!" Vương Nguyên nâng tay lên, ý muốn bảo Vương Tuấn Khải kéo cậu đứng lên.

"Cậu không tự ngồi dậy được à?!"

Vương Tuấn Khải bĩu môi hỏi, nhưng vẫn nắm lấy tay Vương Nguyên, kéo cậu dậy, sau đó trực tiếp dắt tay cậu tới phòng bếp.

"Tớ chạm vào miếng nem này trước, cậu bỏ ra ngay!"

Hai đứa nhóc choai choai đang bước vào tuổi lớn, cứ đến bữa là lại bắt đầu cuộc chiến xem ai ăn được nhiều hơn. Đúng lúc trên đĩa chỉ còn lại một miếng nem cuốn mà cả hai cùng muốn ăn, Vương Nguyên lập tức trừng mắt lườm Vương Tuấn Khải, nói cậu chạm vào miếng nem ấy trước.

Vương Tuấn Khải không thèm mở miệng cãi nhau với Vương Nguyên, nhưng vẫn dùng đũa gắp chặt, không chịu buông tay.

"Tiểu Khải, con nhường Vương Nguyên đi." Lăng Uyển Như thấy thế liền mở miệng răn dạy Vương Tuấn Khải một câu.

Vương Tuấn Khải đành không tình nguyện buông tay, Vương Nguyên nhanh như chớp nhét miếng nem vào miệng, còn cố ý tạo ra tiếng nhai chóp chép trước mặt Vương Tuấn Khải, nheo mắt lại, ra vẻ cực kỳ hưởng thụ mỹ vị.

"Hứ!"

Vương Tuấn Khải hừ lạnh một tiếng quay mặt đi.....không thèm nhìn vẻ mặt đắc ý của Vương Nguyên.

"Hai đứa nhỏ này........" Lăng Uyển Như bất đắc dĩ lắc đầu, quay qua nhìn Vương Thành rồi bật cười.

"Đúng rồi Tuấn Khải, tháng sau là sinh nhật con, năm nay con muốn có quà gì?"

Vương Thành cười cười nhìn về phía Vương Tuấn Khải dò hỏi.

"Con muốn đi công viên trò chơi!" Vương Tuấn Khải còn chưa kịp mở miệng thì Vương Nguyên đã lập tức hét lớn.

"Sinh nhật của tớ thì liên quan gì đến cậu?! Không đi!"

Vương Tuấn Khải vẫn còn đang bất mãn vì chuyện miếng nem, bực bội lườm Vương Nguyên một phát, cương quyết cự tuyệt cậu.

"Tuấn Khải, đi công viên trò chơi công viên trò chơi công viên trò chơi..... nha nha nha......"

Vương Nguyên lại không có tý tức giận nào, hai tay nắm lấy cánh tay Vương Tuấn Khải mà lắc tới lắc lui.

"Đừng ồn ào nữa Tiểu Nguyên, chờ đến sinh nhật con, baba sẽ đưa con tới công viên trò chơi. Tuấn Khải, con muốn gì?"

Vương Thành mắng Vương Nguyên xong liền quay đầu lại hỏi Vương Tuấn Khải một lần nữa.

"Tuấn Khải......." Vương Nguyên lắc lắc cánh tay Vương Tuấn Khải, nhỏ giọng nhõng nhẽo lấy lòng.

"Phiền chết đi được, mau buông tay ra, tớ còn muốn ăn cơm! Baba, vậy......thì đi công viên trò chơi đi."

Vương Tuấn Khải dùng sức hất tay Vương Nguyên ra, nhìn baba một lúc rồi không tự nhiên trả lời.

"Ây da! Vợ cưng của tớ là tốt nhất!" Vương Nguyên vui vẻ ôm lấy cổ Vương Tuấn Khải, "chụt" một tiếng hôn lên má cậu nhóc.

"Cậu ghê quá đi, hôn kiểu gì mà toàn nước miếng."

Vương Tuấn Khải đẩy Vương Nguyên ra, vội vàng rút giấy ăn lau mặt.

"Tiểu Nguyên, con cũng đã lớn rồi, không còn nhỏ nữa, đừng có cả ngày nói sau này sẽ lấy Tuấn Khải làm vợ, để người khác nghe được thì không tốt đâu."

Tuy Vương Thành rất vui khi thấy hai đứa con thân thiết, nhưng thật sự mà nói để người ngoài nghe thấy được thì rất không hay. Vương Thành cảm thấy cần phải sửa đổi lại quan niệm sai lầm này của Vương Nguyên ngay lập tức.

"Baba, không sao đâu, Tiểu Nguyên chỉ đùa với con thôi." Vương Tuấn Khải giành nói trước.

"Vâng vâng, bọn con đùa ý mà."

Vương Nguyên vẫn còn cao hứng vì sắp được đi công viên trò chơi nên chưa kịp hồi thần, thấy Vương Tuấn Khải nói vậy liền ngây ngô gật đầu.
Vương Thành cũng không nói gì thêm, không khí đầm ấm hạnh phúc tiếp tục lan tỏa khắp bàn cơm.

.
.
.

Cơm nước xong, Vương Thành đưa Vương Nguyên về nhà.

"Vương Thành, anh còn biết trở về cơ à, tôi tưởng anh đã sớm quên cái nhà này rồi chứ?!"

Hai cha con Vương Thành vừa mới bước vào cửa đã phải đón nhận gương mặt đầy ý trào phúng của Hứa Nhu.

Nhiều năm đã qua nhưng quan hệ giữa Vương Thành cùng Hứa Nhu vẫn căng thẳng như thế. Cứ mỗi lần rảnh rỗi là Vương Thành lại mang Vương Nguyên tới nhà Lăng Uyển Như, nghiễm nhiên coi bên đó trở thành nhà của chính mình, mà Hứa Nhu thì vẫn như trước đây, thong dong dạo phố, chơi mạt chược, cuộc sống hoàn toàn tự do thoải mái.

Tuy hai vợ chồng chẳng hề có tý tình cảm nào với nhau, nhưng chuyện tình giữa Vương Thành cùng Lăng Uyển Như đã chẳng còn là bí mật gì trong giới thượng lưu nữa, khiến Hứa Nhu mất mặt, cô chính là người vợ được Vương Thành cưới hỏi đàng hoàng lại không bằng tình nhân bên ngoài, vậy nên thường thường vẫn kiếm cớ gây phiền toái cho Vương Thành.

"Hứa Nhu, tôi không muốn cãi cọ với cô trước mặt con nhỏ. Tiểu Nguyên, baba dẫn con về phòng ngủ nhé." Vương Thành nhíu mày, dắt tay Vương Nguyên đi qua Hứa Nhu.

"Tiểu Nguyên, lại đây với mẹ nào." Hứa Nhu bắt lấy cánh tay còn lại của Vương Nguyên.

"Ba, mẹ......"

Vương Nguyên ngẩng đầu, khó xử nhìn hai người.

Hai người nhìn nhau, vì đứa nhỏ mà không thể tiếp tục tranh cãi được nữa, đành cùng nhau dắt Vương Nguyên về phòng ngủ.

= HẾT CHƯƠNG 7 =

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro