Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lăng Uyển Như cùng Vương Thành mang hai đứa nhỏ tới công viên trò chơi đúng vào dịp cuối tuần nên nhiều người hơn bình thường, hơn nữa thời tiết còn đặc biệt nóng, cho nên sau khi Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên đùa nghịch cả ngày trời, toàn thân đã dính dấp mùi mồ hôi khó chịu, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng vì nóng. Buổi tối, vừa bước vào cửa đã bị Lăng Uyển Như ra lệnh phải lập tức tắm rửa sạch sẽ mới được ăn cơm.

Vương Tuấn Khải với Vương Nguyên lại bắt đầu một trận chiến, vội vàng cởi quần áo, vì lúc trước hai nhóc đã thống nhất là cùng nhau tắm, nhưng ai cởi quần áo chậm hơn sẽ bị người chạy vào trước nhốt bên ngoài một lát.

"Vương Tuấn Khải, chờ tớ với, chờ tớ với......"

Vương Nguyên vừa vội vàng cởi quần áo, vừa quay đầu nhìn Vương Tuấn Khải thoát y phục để so sánh. Vương Nguyên thấy Vương Tuấn Khải cởi nhanh hơn mình liền quýnh lên, động tác cởi cúc ngược lại càng thêm ngốc.

Vương Tuấn Khải dĩ nhiên chẳng thèm quan tâm tới yêu cầu của Vương Nguyên, thuần thục ném quần áo vào giỏ, lập tức đi dép lê bước vào phòng tắm.

"Vương Tuấn Khải!"

Tùy tiện lột phăng chiếc quần lót xuống, Vương Nguyên cuống cuồng chạy theo Vương Tuấn Khải, cuối cùng, ngay khi Vương Tuấn Khải chuẩn bị khép cửa, cậu cũng len vào được.

"Hứ! Đừng hòng nhốt được tớ nhé!"

Sau khi vào được phòng tắm, Vương Nguyên hếch mũi hướng lên trời, nhìn Vương Tuấn Khải hừ một tiếng, tiếp đó cướp vị trí dẫn đầu, chạy đến vòi nước chuẩn bị xả nước ấm.

"Ngốc! Bị bỏng chết cũng xứng đáng!"

Vương Tuấn Khải vội vàng túm Vương Nguyên đang chuẩn bị xả nước, kéo ra phía sau mình. Sau đó cậu nhóc mở vòi, đưa tay ra chậm rãi điều chỉnh thành nước ấm.

Vương Nguyên cũng biết mình lỗ mãng, nhưng trong lòng lại cảm thấy cực kỳ mất hứng khi bị Vương Tuấn Khải giáo huấn, gục đầu bĩu môi không thèm đáp lời.

"Được rồi, qua đây tắm đi. Sao vậy, mới nói một câu mà cậu đã mất hứng rồi à, bình thường không phải da mặt dày lắm sao!" Vương Tuấn Khải điều chỉnh nhiệt độ xong, quay đầu lại.....mới thấy vẻ mặt không vui của Vương Nguyên. Vương Tuấn Khải cảm thấy rất thú vị liền trêu chọc tiếp.

"Da mặt cậu mới dày ấy!" Vương Nguyên trừng mắt lườm Vương Tuấn Khải một phát, ra vẻ tiêu sái bước lên, đứng dưới vòi phun nước tắm rửa.

"Này! Vương Nguyên!" Dáng vẻ trừng mắt bĩu môi của Vương Nguyên càng khiến Vương Tuấn Khải thấy dễ thương, cố ý vươn tay chọc vào cùng eo mẫn cảm của cậu, định chọc cho đến khi Vương Nguyên cười mới thôi.

"Á! Haha...!" Thắt lưng bị nhột, Vương Nguyên vặn vẹo cơ thể né tránh ngón tay của Vương Tuấn Khải, kết quả sàn nhà quá trơn, thân thể không khống chế được nhào về phía trước.

"Tiểu Nguyên!" Mắt thấy Vương Nguyên sắp té sấp trên nền đất, Vương Tuấn Khải vô cùng sợ hãi, nhanh tay đỡ lấy cậu.

"Cậu là đồ đáng ghét!" Vương Nguyên lại tức giận, dùng sức thụi Vương Tuấn Khải một đấm, muốn cậu nhóc buông tay ra.

"Tiểu Nguyên, xin lỗi, xin lỗi mà........." Lúc này Vương Tuấn Khải nào dám buông tay, chỉ không ngừng nói xin lỗi với Vương Nguyên.

"Hứ!" Vương Tuấn Khải dùng sức ghì chặt, Vương Nguyên giãy thế nào cũng không thoát khỏi cái ôm ấm áp kia, trong lòng cực kì tức giận, cương quyết cúi đầu nhe răng, cắn mạnh lên vai Vương Tuấn Khải một nhát.

"Á!" Vương Tuấn Khải bị đau hét lên, nhưng vẫn không chịu buông Vương Nguyên ra, còn giống như người lớn dỗ trẻ con, xoa nhẹ lưng cậu.

Thật lâu sau Vương Tuấn Khải vẫn cứ ôm như thế, hai nhóc nam sinh thân thể trần trụi kề sát một chỗ, hơn nữa không khí ẩm ướt trong phòng tắm càng khiến bầu không khí giữa hai người trở nên ám muội.......

"Cậu.....cậu buông tay ra, tớ muốn tắm."

Ngày thường hai người đùa giỡn này nọ, ôm nhau đã thành thói quen, nhưng không hiểu vì sao lúc này đây Vương Nguyên lại cảm thấy rất kì quái, hai má đột nhiên nóng bừng, cảm giác có chút ngượng ngùng, cơ mà giãy dụa mãi vẫn không thoát khỏi vòng tay của Vương Tuấn Khải, chỉ có thể lắp bắp yêu cầu cậu nhóc buông tay.

"À ừ......" Vương Tuấn Khải cũng nhận thấy bản thân càng lúc càng không bình thường, thầm nghĩ muốn mãi ôm Vương Nguyên như thế này, không muốn rời tay, thậm chí còn khao khát chiếm trọn thân thể cậu. Cái cảm giác xa lạ ấy khiến Vương Tuấn Khải chấn kinh, đúng lúc Vương Nguyên mở miệng yêu cầu, Vương Tuấn Khải liền mượn cơ hội cuống quýt thả cậu ra.

Hai người đứng dưới vòi phun nước, quay lưng đối diện nhau, trong khoảng thời gian ngắn lăng thinh không nói gì.

"Tiểu Nguyên, đừng nóng giận nữa." Đợi đến khi cảm giác quái lạ kia lắng xuống, Vương Tuấn Khải mới dùng tay chạm vào lưng Vương Nguyên.

"Hứ!" Vương Nguyên mơ hồ hừ một tiếng.

"Tớ chấp nhận làm vợ cậu còn không được sao?" Vương Tuấn Khải đành phải lôi chiêu cũ ra xài.

"Được, nhưng không thể chỉ làm một ngày." Lúc này Vương Nguyên mới đắc ý nói.

"Hai ngày được không?" Vương Tuấn Khải tính toán dò hỏi.

"Không, ba ngày!" Khẩu khí có vẻ kiên định dị thường, Vương Nguyên tỏ vẻ cậu sẽ không cho Vương Tuấn Khải từ chối.

"Được rồi......." Vương Tuấn Khải hữu khí vô lực đáp ứng, ra vẻ bản thân bị thiệt hại nặng nề.

"Hì hì, Vương Tuấn Khải phải làm vợ tớ ba ngày đó nhé......." Vương Nguyên lập tức vui vẻ trở lại, hớn hở cười thành tiếng.

Vương Tuấn Khải quay đầu qua nhìn nụ cười có chút ngu ngốc của Vương Nguyên, khóe miệng bất chợt cũng cong lên khẽ mỉm cười........

= HẾT CHƯƠNG 8 =

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro