Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tốt nghiệp tiểu học, Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên lại bất ngờ học cùng một trường trung học. Trong nháy mắt, hai người đã trở thành những thiếu niên mười lăm mười sáu tươi trẻ. Mùa xuân lộc non nảy mầm, thích hợp cho những ai đang nuôi mộng mối tình đầu.

Nam hài đến tuổi này về cơ bản đã bắt đầu thời kì dậy thì.

Vương Nguyên đúng thuộc kiểu so lên thì chẳng bằng ai, so xuống thì chẳng ai bằng mình, tuy không quá nổi tiếng nhưng với khuôn mặt thập phần thanh tú nhã nhặn, cậu cũng rất được hoan nghênh ở trường. Còn Vương Tuấn Khải lúc nhỏ đã có gương mặt xinh đẹp, hiện giờ ngũ quan tinh xảo vẫn không có gì thay đổi, có khác chăng chính là khuôn mặt tròn tròn như quả táo đã dài hơn một chút, bớt đi vẻ non nớt trẻ con, thêm vẻ anh tuấn trưởng thành của thiếu niên.

Hơn nữa thành tích học tập của Vương Tuấn Khải rất tốt, thần kinh vẫn động cũng linh hoạt, giỏi cả văn lẫn võ, ở trong trường đã trở thành nhân vật phong vân nổi tiếng. Mà đã là nhân vật phong vân thì dĩ nhiên sẽ được nhiều nữ sinh thích, cho nên mỗi khi Vương Nguyên lục cặp sách của Vương Tuấn Khải rồi phát hiện ra thư tình của ai đó cũng không còn là chuyện lạ.

"Khải thân mến, cậu giống như ngọn gió thổi vào lòng tớ, từ đó trở đi cứ vấn vương trong tim tớ không rời...."

Vương Nguyên giơ cao bức thư tình trên tay, cố tình giả giọng con gái đọc to từng câu từng chữ.

Giống như bao năm qua, sau khi hai người tan học về nhà là lại cùng nhau chui vào phòng làm bài tập. Vương Nguyên cứ thiếu đồ gì đó là lại lục lọi cặp sách Vương Tuấn Khải để mượn đồ, năm đó cậu lấy ra bài kiểm tra của anh thì hiện tại lại phát hiện ra thư tình.

"Vương Nguyên!"

Đang làm bài tập, Vương Tuấn Khải lập tức dừng bút, chạy tới giật thư tình từ tay Vương Nguyên.

Kết quả "Xoạc" một tiếng, tờ giấy mỏng manh bị hai người xé toạc làm đôi.

"Ầy, dùng nhiều từ ngữ tình cảm quá đi, cậu xem xem, tự nhiên lãng phí tâm ý của cô ấy rồi." Vương Nguyên cố tình quơ quơ nửa phong thư còn lại trước mặt Vương Tuấn Khải.

"Cậu ghen tị à?!" Vương Tuấn Khải giật nửa tờ giấy còn lại trong tay Vương Nguyên, vo viên thành một đống tròn vo rồi ném vào thùng rác.

"Đương nhiên! Cậu là vợ tương lai của tớ mà, sao có thể nhận thư tình của người khác chứ?!" Vương Nguyên đùa giỡn đáp.

"Ngốc! Hai chúng ta từ nhỏ đến giờ đã ở bên nhau, còn vợ tương lai gì nữa, sớm thành đôi vợ chồng già rồi!"

Mấy năm nay hai người cãi nhau về đề tài này mãi thành quen, Vương Tuấn Khải híp mắt cười nói.

"Tớ sai rồi tớ sai rồi! Vương Tuấn Khải không phải là vợ tương lai của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải phải là vợ lâu năm của Vương Nguyên mới đúng! Vợ à, lại đây cho chồng hôn một cái nào!"

Kết quả Vương Nguyên túm được sơ hở trong lời nói của Vương Tuấn Khải, lập tức chu môi hôn lên má Vương Tuấn Khải.

"Quy tắc cũ, có thể bế được đối phương mới được làm chồng. Cho cậu một cơ hội nữa, cho cậu bế tớ trước đấy."

Vương Tuấn Khải hẩy đầu Vương Nguyên ra, nâng hai tay lên ý bảo cậu bế mình.

Vương Nguyên hết nhìn mình rồi lại nhìn Vương Tuấn Khải, bĩu môi mếu máo, không thèm ra tay bế Vương Tuấn Khải lên. Có lẽ vì thể trạng khác biệt, những năm gần đây Vương Nguyên cảm thấy mình ăn không được nhiều như Vương Tuấn Khải, hiện giờ Vương Tuấn Khải đã có dáng người tam giác ngược tiêu chuẩn đàn ông, mà cậu vẫn mảnh khảnh gầy gò như trước. Mới trước đây Vương Nguyên còn luôn không phục, thử đi thử lại muốn bế Vương Tuấn Khải lên, nhưng hiện tại cậu không định lãng phí khí lực nữa, có cố cũng chẳng bế được.

"Vợ à!"

Vương Nguyên vòng vo đảo mắt, khóe môi cong lên cười trộm, đột nhiên áp sát lại gần, hôn chụt lên mặt Vương Tuấn Khải một cái, rồi nhanh như chớp xoay người chạy trốn.

"Vương Nguyên!" Vương Tuấn Khải nhanh tay lẹ mắt túm lấy cổ áo Vương Nguyên, tha cậu trở về.

"Vương Tuấn Khải, tớ sai rồi.......A!" Vương Nguyên giãy dụa, vừa định năn nỉ giải thích đã bị Vương Tuấn Khải bế bổng kiểu công chúa.

"Ai làm vợ hả?!" Vương Tuấn Khải buông tay, giả bộ muốn ném Vương Nguyên xuống sàn.

"Là tớ! Là tớ!" Vương Nguyên lập tức đầu hàng. Ngày trước Vương Tuấn Khải chỉ có thể ôm ngang thắt lưng Vương Nguyên xoay một vòng, nếu anh buông tay cậu vẫn có thể đứng vững. Nhưng hiện giờ kiểu bế công chúa này nguy hiểm hơn nhiều, nếu Vương Tuấn Khải thả tay, cậu kiều gì cũng ngã dập mông.

"Là vợ của ai?!" Vương Tuấn Khải tiếp tục truy vấn.

"Của Vương Tuấn Khải! Của Vương Tuấn Khải!" Vương Nguyên nào dám do dự, Vương Tuấn Khải hỏi gì đáp nấy, nói gì cũng đúng.

"Nói đầy đủ cả câu cho tớ nghe xem nào." Vương Tuấn Khải lúc này mới vừa lòng dang tay ôm chặt lấy Vương Nguyên.
"Vương Nguyên là vợ của Vương Tuấn Khải!" Vương Nguyên bĩu môi, miễn cưỡng nói.

"Vợ tớ thật ngoan!" Vương Tuấn Khải vừa lòng khích lệ một câu, sau đó thả Vương Nguyên xuống sàn.

"Hứ!"

Vương Nguyên chân vừa chạm đất đã lập tức lấy lại dáng vẻ kiêu ngạo, quay mặt đi, không thèm để ý đến Vương Tuấn Khải nữa.

Ngay từ đầu Vương Tuấn Khải đã tính thơm má Vương Nguyên một cái, không trông chờ rằng cậu sẽ ngoan ngoãn nghe lời nên anh chủ động tiến sát lại gần, định hôn trộm. Nhưng không hiểu vì sao Vương Nguyên đột nhiên quay đầu lại, kết quả môi hai người lập tức dán cùng một chỗ.

Cả hai đồng thời trợn tròn mắt nhìn chằm chằm đối phương, trong khoảng thời gian ngắn cũng quên tách môi ra. Tiếp đó....... Vương Tuấn Khải vươn lưỡi liếm lên môi Vương Nguyên, xúc cảm ấm áp mà mềm mại ấy thật sự vô cùng tốt đẹp.

= HẾT CHƯƠNG 9 =

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro