Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ah!"

Vương Nguyên hoảng sợ trước hành động của Vương Tuấn Khải, cố xoay đầu né tránh khỏi sự đụng chạm với môi anh. Vương Tuấn Khải lập tức dùng hai tay giữ chặt lấy đầu Vương Nguyên, hơn nữa còn thừa dịp lúc cậu kinh ngạc hé miệng ra mà chen đầu lưỡi vào miệng cậu.

Lưỡi Vương Tuấn Khải quét một đường đảo quanh khoang miệng Vương Nguyên, ánh mắt hai người vẫn mở, chăm chú nhìn đối phương, chính vì thế Vương Tuấn Khải thấy được sự bối rối, sợ hãi và cả bất an trong mắt Vương Nguyên, nhưng anh vẫn gắt gao cố định đầu cậu, không cho cậu né tránh.

"Tuấn Khải, Vương Nguyên, xuống ăn cơm đi."

Đột nhiên từ dưới lầu truyền tới tiếng gọi, đánh thức hai kẻ đang say sưa trong phòng ngủ.Vương Nguyên dùng hết sức đẩy Vương Tuấn Khải ra, xoay người chạy ra cửa.

"Tiểu Nguyên, tớ đối với cậu là thật lòng! Thư tình này do người khác lén nhét vào cặp tớ, không phải đưa trực tiếp." Vương Tuấn Khải vội vàng bắt lấy tay Vương Nguyên.

"Ba sắp lên đây rồi." Vương Nguyên dùng sức hẩy tay Vương Tuấn Khải ra, nhưng anh kiên quyết không buông.

Khi Vương Thành bước vào phòng ngủ cũng nhận ra hai đứa con có gì đó khác thường, Vương Nguyên luôn nghịch ngợm hoạt bát lại bất chợt im lặng, nhưng Vương Thành chẳng để tâm lắm, ba cha con cùng xuống nhà ăn.

"Vương Nguyên, con sao vậy? Vì sao không nói chuyện, có phải thân thể không thoải mái không?"

Trên bàn cơm, Lăng Uyển Như thấy Vương Nguyên ngày thường luôn líu ríu trò chuyện mà hôm nay từ đầu bữa vẫn luôn cúi đầu, không hé răng nửa lời, liền quan tâm hỏi.

"Mẹ, tại con làm sai mới khiến Tiểu Nguyên tức giận." Vương Tuấn Khải chen miệng giải thích, nói đỡ cho Vương Nguyên.

"Tiểu Khải, mẹ đã nói với con nhiều lần rồi, VươngNguyên còn nhỏ, con phải nhường nhịn thằng bé chứ. Vương Nguyên, con đừng chấp nhặt với Vương Tuấn Khải, nó da dày thịt béo, con muốn đánh cứ đánh, muốn mắng cứ mắng. Nếu Vương Tuấn Khải dám phản kháng, dì sẽ thay con dạy dỗ nó."

Lăng Uyển Như mắng Vương Tuấn Khải vài câu, rồi quay sang an ủi Vương Nguyên.

"Cảm ơn dì ạ, con không sao." Lăng Uyển Như đã nói đến mức ấy rồi cậu không thể không để tâm, Vương Nguyên ngẩng đầu, miễn cưỡng mỉm cười.

Cơm nước xong xuôi, Vương Nguyên không theo Vương Tuấn Khải về phòng ngủ như mọi khi mà cố ý ngồi lại phòng khách, xem thời sự với cha mình.

Vương Tuấn Khải muốn nói rõ ràng với Vương Nguyên về nụ hôn kia, nhưng trước mặt cha không thể nói. Chờ đến khi Vương Thành đưa Vương Nguyên về nhà, Vương Tuấn Khải vẫn không kiếm được cơ hội nói với cậu một câu.
.
"Hai người về rồi à." Vương Nguyên cùng ba mình vừa bước vào cửa đã thấy mẹ ngồi chờ sẵn trên ghế sô pha trong phòng khách.

"Ba, mẹ, con mệt rồi, ngày mai phải đi học sớm nữa, con về phòng ngủ trước đây."

Vương Nguyên vì nụ hôn của Vương Tuấn Khải mà trong lòng vẫn rối bời, liền chủ động nói với cha mẹ muốn về phòng nghỉ ngơi.

"Tiểu Nguyên, chờ một chút, mẹ có việc muốn nói với ba con, việc này cũng liên quan đến con nữa đấy."

Hứa Nhu ngăn Vương Nguyên lại. Vương Nguyên nghe lời ngồi xuống sô pha, Tần Thành cũng ngồi ở ghế đối diện.

"Vương Thành, chúng ta ly hôn đi." Hứa Nhu quay đầu sang nhìn Vương Thành, vừa mở miệng đã nói ra một câu long trời lở đất.

"Hứa Nhu!"

"Mẹ!"

Hai cha con đồng thời giật mình hô lớn.

"Vương Thành, nếu không phải vì Tiểu Nguyênhai chúng ta đã chẳng phải cố ở cùng một chỗ như thế này nhiều năm. Hiện giờ Tiểu Nguyêncũng đã lớn, tôi nghĩ anh cũng giống tôi, muốn chấm dứt cuộc hôn nhân khiến cả hai mệt mỏi từ thể xác đến tinh thần này. Tiểu Nguyên, mẹ biết làm vậy rất ích kỷ, nhưng hy vọng con có thể hiểu cho mẹ, con cũng thấy đấy, mấy năm nay ba mẹ ở chung không hề hạnh phúc."

Hứa Nhu khoát tay ý bảo hai cha con đừng nói gì hết, mà hãy để cô nói rõ ràng.

"Mẹ...."

Nãy bị Vương Tuấn Khải hôn môi, giờ còn đột nhiên nghe được mẹ mình nói muốn ly hôn, nội tâm Vương Nguyên đã sớm hỗn loạn. Hứa Nhu mỉm cười như có ý xin lỗi Vương Nguyên, rồi quay đầu nhìn Vương Thành, chờ đợi đáp án.

"Tôi đồng ý ly hôn. Nhưng Tiểu Nguyên......."

Năm đó vì không còn cách nào khác nên VươngThành mới kết hôn cùng Hứa Nhu, mấy năm nay quan hệ giữa hai vợ chồng vẫn như nước với lửa, vậy nên hiện tại Vương Thành lập tức gật đầu đồng ý yêu cầu của Hứa Nhu, nhưng trong lòng vẫn không yên chuyện đứa con.

"Tiểu Nguyên con theo ba con đi. Mấy năm nay mẹ thật sự xin lỗi con, mẹ không thể hoàn thành trách nhiệm của một người mẹ, hơn nữa..... Lăng Uyển Như kia cũng rất tốt với con. Tiểu Nguyêncon theo ba sẽ hạnh phúc hơn." Hứa Nhu đã sớm vạch ra bước đi tiếp theo cho Vương Nguyên.

"Vâng."

Vương Nguyên gật đầu. Những năm gần đây Vương Nguyên đã rõ ràng trạng huống của cha mẹ mình, cậu biết khuyên cũng vô dụng nên ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của mẹ.

"Tiểu Nguyên, không có gì thay đổi hết, con vẫn là con ngoan của ba, chúng ta sẽ tiếp tục cuộc sống vui vẻ như trước......." Vương Thành đứng lên, bước về phía sô pha đối diện, ngồi xuống cạnh Vương Nguyên, nắm lấy bờ vai cậu thân thiết nói.

"Tiểu Nguyên, không phải con vừa kêu mệt sao, mau về phòng ngủ nghỉ ngơi đi. Mẹ và ba con có chuyện khác muốn nói." Hứa Nhu muốn bàn với Vương Thành về thủ tục ly hôn nên thúc giục Vương Nguyên mau về phòng ngủ.

"Vâng." Vương Nguyên đứng lên, trở về phòng của mình.

.
.
.

Cậu trằn trọc cả đêm trên giường, không thể đi vào giấc ngủ. Đối với chuyện cha mẹ ly hôn, sau giây phút khiếp sợ ngắn ngui, cậu đã thản nhiên chấp nhận. Từ nhỏ đến lớn, đã biết bao lần cậu chứng kiến cảnh cha mẹ khắc khẩu. Cãi tới cãi lui qua 10 năm, ly hôn chính là sự giải thoát tốt nhất với họ.

Hơn nữa, đối với Lăng Uyển Như, Vương Nguyên không hề có chút bài xích. Thậm chí hơn hẳn Hứa Nhu chỉ biết chơi mạt chược, dạo phố, Lăng Uyển Như dịu dàng thiện lương giỏi việc nhà mới chính là hình mẫu vợ đảm mẹ hiền điển hình. Dù sau này Vương Thành thật sự kết hôn cùng Lăng Uyển Như, Vương Nguyên vẫn tin chắc rằng cậu nhất định hạnh phúc, không chỉ thêm một người mẹ hiền lành biết chăm sóc, còn thêm cả một người anh trai tuy bề ngoài hay bắt nạt cậu nhưng thực ra tình cảm giữa hai người cực kỳ tốt.

Anh trai......... Vương Nguyên nhỏ giọng gọi. Rất nhiều năm trước, Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên đã hiểu rằng hai người vốn là anh em cùng cha khác mẹ, chẳng qua không ai muốn nói ra. Mỗi ngày bọn họ cứ chơi trò "vợ yêu" rất vui vẻ, xoay tới xoay lui lại ôm nhau một cái, thậm chí còn tắm chung....... Chỉ sợ cái sự tâm linh tương thông hay tiếp xúc thân thể ấy đã sớm vượt qua giới hạn bạn tốt, còn thiếu một người đứng ra bóc trần mối quan hệ này mà thôi.

Sau khi Vương Thành kết hôn cùng Lăng Uyển Như, mối quan hệ anh em cùng cha khác mẹ giữa Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên sẽ được công bố ra bên ngoài, nhưng tại sao chuyện này lại cố tình xảy ra vào lúc Vương Tuấn Khải vừa mới hôn môi cậu cơ chứ..........

Vương Nguyên đưa tay lên xoa môi, trên đó tựa như vẫn còn lưu lại hơi ấm từ Vương Tuấn Khải.

= HẾT CHƯƠNG 10 =
















Dễ sợ, edit lần 5 chương ~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro