Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Tuấn Khải lăn lộn trên giường gần hai tiếng mà vẫn không ngủ được. Anh tự điểm qua tất cả các sự kiện khi anh cùng Vương Nguyên ở bên nhau trong thời gian qua, và khi nhớ đến những việc làm ngốc nghếch của cậu, anh lại không nhịn được cười thành tiếng như kẻ dở hơi.

Vì gần như ngày nào hai người cũng cùng một chỗ nên Vương Tuấn Khải cũng không hiểu mình động tâm với Vương Nguyên từ khi nào. Có lẽ ngay từ lần đầu tiên hai người gặp mặt, Vương Tuấn Khải đã sinh thiện cảm với người hào phóng chia sẻ "phụ thân" của mình như Vương Nguyên.

Thật ra trước đây Vương Tuấn Khải cực ghét nghe người khác khen mình xinh đẹp, anh là nam phải khen đẹp trai mới đúng. Nhưng Vương Nguyên lại luôn miệng nói Vương Tuấn Khải còn đẹp hơn cả con gái, còn kêu muốn lấy Vương Tuấn Khải anh làm vợ, nếu là từ miệng người khác thì anh đã sớm đập cho một trận tơi bời, chẳng qua vì đây là lời từ Vương Nguyên nên anh mới chấp nhận.

Vương Tuấn Khải dùng định luật "Chú rể phải bế được cô dâu" mà dần dần chứng minh Vương Nguyên mới là "vợ". Hơn nữa biện pháp này còn khiến Vương Nguyên phải làm "vợ" anh rất nhiều năm, và đến hiện tại đã biến thành "lão phu lão thê"*

(* Vợ chồng già ấy mà)

Việc Vương Thành là cha của bọn họ làm Vương Tuấn Khải không thể không nhớ tới mối quan hệ anh em cùng cha khác mẹ giữa anh với Vương Nguyên. Nhưng trong lòng Vương Tuấn Khải chẳng hề đau khổ hay rối rắm, anh em thì sao, nếu lúc trước Vương Thành không dẫn Vương Nguyên tới trước mặt anh thì hai người đã không bên nhau từng ấy năm và anh cũng không thể thích cậu như bây giờ. Hơn nữa hai nam ở bên nhau không có khả năng sinh con, nên không cần phải lo lắng thế hệ sau bị ảnh hưởng. Yêu chính là yêu, dù là anh em có chung huyết thống cũng chẳng cần bận tâm.

Hiện tại điều khiến Vương Tuấn Khải lo lắng nhất chính là thái độ của Vương Nguyên. Hai người từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, mỗi ngày không chỉ tranh cãi ầm ĩ xem ai phải làm vợ, mà còn luôn vui đùa ôm ôm ấp ấp, cử chỉ vô cùng thân thiết. Hôm nay có lẽ vì đột nhiên bị anh hôn, chưa chuẩn bị tâm lý nên mới né tránh. Vương Tuấn Khải thầm suy tính, ngày mai anh nhất định phải kiếm được cơ hội giải thích rõ mọi chuyện với Vương Nguyên. Hiện giờ đã bước được bước đầu tiên rồi, vậy phải tiếp tục tiến lên, không thể chùn bước.

.

.

.

Ngày hôm sau, khi tới trường, Vương Tuấn Khải vốn tính giờ nghỉ giải lao sẽ tìm Vương Nguyên giải thích, nhưng cậu lại cố ý trốn tránh anh, tìm đủ mọi lý do chuồn đi, kết quả qua cả một ngày mà Vương Tuấn Khải vẫn không thể kéo Vương Nguyên ra để nói chuyện.

Thật vất vả chờ đến khi tan học, Vương Tuấn Khải nghĩ Vương Nguyên cuối cùng cũng không thể trốn, huống hồ hai người còn cùng nhau về nhà anh nữa mà. Vương Tuấn Khải suy tính trên đường đi về nhà anh có thể đem mọi chuyện ra nói rõ ràng với Vương Nguyên, bằng không về nhà có mặt cả Vương Thành và Lăng Uyển Như sẽ bất tiện.

Nhưng Vương Tuấn Khải còn chưa kịp gọi Vương Nguyên cùng về thì Vương Thành đã gọi tới, nói hôm nay có chuyện quan trọng cần phải chúc mừng. Vương Thành đã đặt trước một bàn ở khách sạn, bảo Vương Tuấn Khải đừng về nhà, còn nói mình đang đứng cùng Vương Nguyên chờ trước cổng trường, giục anh mau xuống.

Vương Tuấn Khải không quan tâm Vương Thành có chuyện quan trọng gì, chỉ mới nghe đến câu Vương Nguyên cũng ở đó thôi đã vội vàng ngắt điện thoại, nhanh chóng chạy về phía cổng trường.

"Vương Tuấn Khải, ở đây." Vương Tuấn Khải vừa ra đến cổng đã thấy Vương Thành mở cửa kính, hướng về phía anh vẫy tay.

"Ba, Tiểu Nguyên." Vương Tuấn Khải thấy Vương Nguyên ngồi ở ghế phó lái, đành phải mở cửa xe một mình ngồi ở ghế sau.

"Vương Tuấn Khải, ba đã hẹn Uyển Như rồi, chúng ta tới khách sạn luôn thôi." Vương Thành cười tủm tỉm xoay người về phía sau nói với Vương Tuấn Khải, thoạt nhìn tâm tình có vẻ rất tốt, sau đó khởi động xe.

Nếu là bình thường, Vương Nguyên vừa nhìn thấy Vương Tuấn Khải sẽ lập tức nói không ngừng, nhưng hôm nay từ đầu đến giờ vẫn chưa hề cậu không hề hé răng dù chỉ một câu. Vương Thành vẫn duy trì nét mặt vui vẻ, không để ý tới hai thằng con có gì khác thường. Mà hiện tại đang có mặt Vương Thành, Vương Tuấn Khải không thể nói chuyện hôn môi với Vương Nguyên, cả một đường ba người cứ thế trầm mặc tới khách sạn.

"A Thành, có chuyện gì quan trọng vậy, sao còn gọi cả Vương Nguyên Tiểu Khải tới nữa?!" Lăng Uyển Như tới khách sạn đầu tiên, thấy ba người tiến vào liền đứng lên hỏi.

"Ngồi xuống đi rồi nói sau."

Vương Thành ý bảo mọi người ngồi xuống. Dựa theo thói quen thường ngày khi ở nhà, Vương Thành ngồi cạnh Lăng Uyển Như, còn Vương Tuấn Khải ngồi cạnh Vương Nguyên.

Vương Tuấn Khải ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Vương Nguyên, rõ ràng cảm nhận được cậu khẽ xê dịch người ra xa, tránh đụng chạm với anh.

"Chúng ta sẽ trở thành người một nhà." Sau khi bốn người đã yên vị, Vương Thành đột ngột thông báo.

= HẾT CHƯƠNG 11 =

(Sao mà tui ghét cái ông Vương Thành ghê á, mới ly hôn liền đi lấy vợ hà -_- )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro