Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A Thành, anh nói gì vậy?" Lăng Uyển Như giật mình nhìn Vương Thành.

"Uyển Như, tối hôm qua Hứa Nhu đã yêu cầu ly hôn, anh đã đồng ý ly hôn với cô ấy rồi, sau anh mới nghĩ muốn cùng em....." Vương Thành nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của Lăng Uyển Như.

"A Thành!" Lăng Uyển Như vội vàng rút tay lại, thất kinh nhìn Vương Nguyên ngồi đối diện.

"Không sao đâu dì, con biết mấy năm nay ba mẹ ở cạnh nhau không hề hạnh phúc, hơn nữa từ bé đến giờ dì luôn quan tâm chăm sóc con, với con mà nói dì tựa như mẹ vậy. Con thật tình hy vọng dì và ba có thể hạnh phúc."

Vương Nguyên nhìn vào mắt Lăng Uyển Như chân thành nói. Từ lúc năm tuổi đến giờ cậu thường xuyên bị Vương Thành mang đến nhà Lăng Uyển Như, chuyện ăn uống hay học hành chủ yếu đều do Lăng Uyển Như chăm lo, cho nên Vương Nguyên luôn thiệt tình cảm kích Lăng Uyển Như.

"Vương Nguyên, cảm ơn con....... Cảm ơn....." Lăng Uyển Như cảm động, đôi mắt ửng đỏ, thậm chí còn có chút ngượng ngùng nâng tay lên xoa xoa khóe mắt.

"Tiểu Nguyên, ba cũng cảm ơn con!" Vương Thành vỗ vỗ vai cậu tán dương.

"Mẹ, hai người.........." Vương Tuấn Khải nãy giờ vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng lên tiếng.

"Xin lỗi, ba xin lỗi, nãy giờ chỉ chú tâm đến Tiểu Nguyên mà xem nhẹ con. Vương Tuấn Khải, ba xin lỗi con và mẹ con vì những việc làm ngày trước, nhưng hiện giờ hy vọng con có thể cho ba cơ hội được bù đắp cho cả hai."

Vương Thành cười hối lỗi nhìn về phía Vương Tuấn Khải, ánh mắt mang theo chút chờ mong.

Vương Tuấn Khải không trả lời Vương Thành mà quay đầu nhìn sang Vương Nguyên ngồi bên cạnh. Vương Nguyên khẽ nhắm mắt né tránh tầm nhìn của Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải đương nhiên hy vọng cha mẹ có thể hạnh phúc, nhưng nếu Vương Thành kết hôn với Lăng Uyển Như, mối quan hệ anh em cùng cha khác mẹ giữa hai người sẽ hoàn toàn công khai, mà chuyện này lại cố tình phát sinh ngay sau khi anh hôn môi Vương Nguyên. Vốn Vương Tuấn Khải còn muốn nói rõ ràng về nụ hôn kia, nhưng hiện tại...... Vương Tuấn Khải không biết bản thân nên làm gì, trước đó đã nghĩ dù Vương Nguyên với anh có quan hệ huyết thống cũng không sao, đã yêu thì cứ yêu thôi, nhưng Vương Nguyên từ hôm qua đến giờ luôn tìm cách trốn tránh anh, điều này khiến anh lo lắng.

"Vương Tuấn Khải......" Lăng Uyển Như thấy Vương Tuấn Khải vẫn im lặng liền nhắc nhở.

"Vâng, con cũng hy vọng ba mẹ có thể hạnh phúc." Vương Tuấn Khải đành phải gật đầu.

"Tốt! Tốt! Hiện tại chúng ta đã trở thành người một nhà. Tuấn Khải, Tiểu Nguyên, hai đứa có lẽ đã sớm biết hai đứa là anh em nên ba sẽ không nhiều lời nữa. Tiểu Nguyên, mau gọi Tuấn Khải một tiếng anh hai đi." Vương Thành vui vẻ thúc giục Vương Nguyên.

"Anh hai." Vương Nguyên miễn cưỡng gọi, cúi đầu nhìn chằm chằm mặt bàn.

Vương Tuấn Khải mím chặt môi, không hé răng nửa lời, từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên Vương Nguyên gọi anh là anh hai, nhưng nghe kiểu gì cũng thấy chói tai cùng đau lòng.

"Tiểu Khải, không nghe thấy Vương Nguyên gọi con à, còn không mau đáp lại một tiếng. Bình thường quan hệ giữa hai đứa rất tốt mà, hiện giờ anh em nhận nhau lạ lẫm lắm sao?!" Lăng Uyển Như nhíu mày mắng Vương Tuấn Khải một câu.

"Ừm." Vương Tuấn Khải đành ậm ừ cho qua, một là sợ mẹ mình nhìn ra điều gì đó khác thường, hai là anh không muốn khiến Vương Nguyên khó xử.

"Được rồi được rồi, sau này hai anh em cứ sống cùng nhau như trước đây. Nhưng Tiểu Nguyên không được ầm ĩ cả ngày nói Tuấn Khải là vợ con nghe chưa, làm gì có ai bắt anh hai mình làm vợ. Trước đây còn nhỏ không hiểu chuyện thì không sao, giờ lớn rồi, không được nói lung tung nữa, để người khác nghe thấy sẽ không tốt." Vương Thành lôi chuyện cũ ra nhắc nhở Vương Nguyên.

"Ba, con biết rồi, sau này sẽ không làm như thế nữa." Vương Nguyên nghe lời đáp ứng cha mình.

Sau khi nghe thấy câu trả lời của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng trước mặt cha mẹ anh không thể làm gì.

"Không còn chuyện gì nữa thì nhanh ăn cơm thôi." Vương Thành khoát tay ý bảo mình không còn gì muốn nói nữa, rồi giục mọi người mau cầm đũa.

Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên cúi đầu, không hé răng nửa lời ăn cơm, đối diện là Vương Thành cười sung sướng và Lăng Uyển Như mỉm cười không ngừng. Dù sao hai người cũng đã đợi mười mấy năm mới có thể chính thức kết hôn, nên nhất thời tâm tình kích động, không để ý giữa Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên có điều bất thường.

"Ba, con muốn chơi bóng rổ cùng Tiểu Nguyên, hai người về nhà trước đi ạ."

Cơm nước xong xuôi, Vương Tuấn Khải lấy cớ mình và Vương Nguyên bóng rổ, để cha mẹ về trước. Vương Tuấn Khải bình thường thích vận động, còn là đội trưởng đội bóng rổ, tuy Vương Nguyên không thích vận động mình nhưng vẫn hay theo Vương Tuấn Khải chơi, nên giờ Vương Tuấn Khải lấy lý do như vậy cũng hợp tình hợp lý.

Vương Nguyên đứng cạnh không hé răng nửa lời, coi như đồng ý với Vương Tuấn Khải. Cả ngày hôm nay cậu đã tìm đủ mọi cách né tránh anh, không biết phải đối mặt với anh thế nào, không chỉ vì nụ hôn ngày hôm qua, mà còn vì quan hệ anh em giữa hai người nữa. Nhưng trốn tránh cũng không phải là biện pháp, sau này Vương Thành sẽ kết hôn cùng Lăng Uyển Như, hai người chắc chắn sẽ ở chung một mái nhà, Vương Nguyên thầm nghĩ vẫn nên giải quyết mọi chuyện thì hơn, còn sự rối loạn trong lòng cậu cũng không biết nên làm sao cho đúng.

"Ừ, ba mẹ về trước đây, hai đứa nhớ phải về nhà sớm đấy." Vương Thành cùng Lăng Uyển Như không hề nghi ngờ, dặn dò một câu xong liền rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro