Khó Khăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 "Em nói sao! ?" Vương Tuấn Khải tức giận hừ một câu.

"Thật xin lỗi, bằng không anh cắn em một cái coi như đền bù."

Vương Nguyên nhỏ giọng xin lỗi, thậm chí còn kéo một bên cổ áo xuống để cho Vương Tuấn Khải trên bả vai mình cắn một cái.

Vương Tuấn Khải ngẩng đầu lên, cười cười rồi nhìn Vương Nguyên tỏ vẻ trách móc, cố ý há to mồm hướng bả vai Vương Nguyên mà cắn.

Vương Nguyên sợ hãi nhắm chặt hai mắt lại, cắn chặt hàm răng, nhưng lại là không có cảm giác đau đớn như tưởng tượng, chỉ có cánh môi nóng ấm dán vào cổ mình rồi nhẹ nhàng hôn một cái.

"Ông xã."

Vương Nguyên mở mắt ra liền thấy gương mặt Vương Tuấn Khải gần trong gang tấc, trên mặt là nụ cười ôn nhu cưng chìu.

"Được rồi, ngủ sớm một chút đi. Ba mẹ còn ở trong phòng khách, anh phải ra ngoài trước. Đừng lo, phải nhớ cho dù có chuyện gì thì đều có anh ở đây."

Vương Tuấn Khải tiến lại gần Vương Nguyên, hôn lên trán cậu một cái, xong mới yên tâm mà rời đi.

" Ừ."

Vương Nguyên ngoan ngoãn gật đầu, đưa mắt nhìn Vương Tuấn Khải rời khỏi phòng ngủ.

Vương Tuấn Khải trở về phòng ngủ, liền tìm cơ hội để gặp Vương Thành rồi nói chuyện mình là gay, chỉ là không ngờ rằng.....

Hôm sau, một nhà bốn miệng đang ngồi quanh ở trước bàn ăn cơm tối, Vương Thành đột nhiên nhắc đến chuyện xem mắt cho Vương Tuấn Khải.

"Tuấn Khải, tối mai ba giúp con an bài cùng con gái Lý đổng gặp mặt, lần này con gái của ông ta tốt hơn rất nhiều lần so với tiểu thư vừa rồi, không chỉ có thân hình đẹp, hơn nữa còn là học sinh nổi tiếng tại đại học có danh tiếng ở nước ngoài."

Vương Thành buông chén đũa xuống, mặt đầy hưng phấn nhìn Vương Tuấn Khải.

"Ba. . ." Vương Tuấn Khải hơi nhíu mi.

"Ba biết con bây giờ còn chưa muốn kết hôn, bất quá bây giờ gặp mặt trước một lần cũng được, lỡ như đến lúc con muốn kết hôn, người tốt đều bị chọn đi hết."

Vương Thành cắt đứt lời của Vương Tuấn Khải, tiếp tục kiên nhẫn thuyết phục.

"Ba, nguyên nhân khiến con không muốn kết hôn chính là sự nghiệp chưa ổn định, hơn nữa con chính là. . ." Vương Tuấn Khải muốn nhân cơ hội này đem chuyện mình là gay nói ra.

"Tuấn Khải!"

Vương Nguyên ngồi ở một bên liên tục cúi đầu ăn cơm đột nhiên ngẩng đầu lên la lớn.

"Tiểu Nguyên, có chuyện gì!?" Đang đợi Vương Tuấn Khải đem lời nói xong mà bị Vương Nguyên chen ngang, Vương Thành nghi ngờ nhìn sang.

"Không. . . Không có gì hết."

Vương Nguyên cảm giác ở phía dưới bàn, chân bị Vương Tuấn Khải đá vài cái, không thể làm gì khác, chỉ có thể đối với Vương Thành lắc đầu một cái rồi cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm.

"Tuấn Khải,con cứ tiếp tục nói, còn có cái gì?" Vương Thành ngay lập tức dời sự chú ý về lại Vương Tuấn Khải.

"Ba, thật ra thì con. . . Con không thích con gái. . ." Vương Tuấn Khải cẩn thận nhìn Vương Thành mà mở miệng.

"Cái gì mà con không thích con gái!?" Hai hàng lông mày của Vương Thành vặn vẹo sắp thành một đường.

"Ba, con là gay, con thích con trai!" Dù sao lời đều đã nói ra miệng, Vương Tuấn Khải cũng không còn sợ gì nữa, giọng nói trở nên kiên định lạ thường.

Trên bàn ăn không ai nói một lời nào.

"Vương Tuấn Khải, ngươi. . ."

Vương Thành ngồi bên cạnh Lăng Uyển Như mặt đầy biểu tình không thể tin nổi nhìn về phía con trai.

"Mẹ, con là nghiêm túc."Vương Tuấn Khải nghiêm túc mà đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Lăng Uyển Như.

"Ngươi không biết mất mặt xấu hổ hay sao? Ngươi là đồ con bất hiếu, là muốn cho Vương gia tuyệt hậu phải không!?"

Vương Thành đột nhiên từ chỗ ngồi đứng lên, nâng tay lên hung hăng cho Vương Tuấn Khải một bạt tai.

Vương Tuấn Khải bất ngờ không kịp đề phòng liền bị Vương Thành cho một bạt tai, nửa bên mặt lập tức sưng lên.

"Ba!" Vương Nguyên mau chóng đứng lên dùng thân thể đứng trước người Vương Tuấn Khải với ý định chịu đòn thay.

"Thật may ta còn có Tiểu Nguyên, nếu không khi chết ta cũng không còn mặt mũi mà đi gặp liệt tổ liệt tông Vương gia. Tiểu Nguyên, ngươi có biết chuyện Vương Tuấn Khải là gay!?" Vương Thành mặt đầy lửa giận mà chất vấn Vương Nguyên.

"Là con nhờ Vương Nguyên không kể cho ba mẹ biết." Vương Tuấn Khải mở miệng giải vây thay cho Vương Nguyên.

Vương Thành hai mắt đỏ ngầu trừng Vương Tuấn Khải, Vương Tuấn Khải cũng không sợ hãi mà nhìn cha. Hai cha con trừng mắt nhìn nhau một hồi, sau một khoảng thời gian, Vương Thành cũng không biết làm gì, chỉ đành phải nổi giận đùng đùng xoay người rời đi.

"A Thành!" Lăng Uyển Như cũng lập tức đứng dậy đuổi theo.

"Khải. . ." Vương Nguyên nhìn khuôn mặt của Vương Tuấn Khải đã bị sưng lên.

"Không sao, một lát dùng khăn ấm lau sơ một chút là được." Vương Tuấn Khải không thèm để ý cười một tiếng, bắt đầu thu thập bàn ăn. Bây giờ người trong nhà ầm ĩ đến độ này, bữa cơm này chắc là không ăn được nữa rồi.

Sau khi Vương Nguyên giúp Vương Tuấn Khải thu dọn bàn ăn, ngay lập kéo anh về phòng ngủ giúp anh xem xét vết thương trên mặt.

"Ahs! ~"

Khăn lông nóng dán lên, cảm giác đau rát khiến cho Vương Tuấn Khải không khỏi hít một hơi.

"Thật xin lỗi." Vương Nguyên đau lòng thu tay về, không dám giúp Vương Tuấn Khải lau mặt nữa.

"Không sao, một chút cũng không đau." Vương Tuấn Khải cười cười cầm lấy khăn trong tay Vương Nguyên rồi dán lên mặt, nhíu mày cắn chặc hàm răng để không phát ra tiếng kêu đau.

"Tuấn Khải. . ." Vương Nguyên nhìn thẳng vào mắt Vương Tuấn Khải, trong tim đau lòng không thôi.

"Nguyên Nhi, khó khăn chỉ vừa mới bắt đầu, chúng ta nhất định phải kiên trì!" Vương Tuấn Khải ánh mắt kiên định, nắm chặt lấy mười ngón tay của Vương Nguyên.

Sau khi Vương Tuấn Khải thừa nhận mình là gay, Vương Thành mặc dù không có tức giận đến mức trực tiếp đem Vương Tuấn Khải đuổi ra khỏi nhà, nhưng cha con hai người họ lại lâm vào trạng thái chiến tranh lạnh, ngay cả Lăng Uyển Như cũng nhìn Vương Tuấn Khải bằng con mắt tràn đầy thất vọng, chuyện xem mắt cũng bị Vương Thành tìm lí do từ chối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro