Tương Lai Của Chúng Ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xem mắt có gì đâu mà con kinh ngạc như vậy, khi nào rảnh thì ba cũng sẽ tìm vài cô cho con." Lúc này hay Vương Thành đột nhiên chen vào giữa hai người, vỗ vỗ lên vai của Vương Nguyên.

"Ba.!!" Vương Nguyên giật mình nhìn về phía ba mình.

" Vương Nguyên, ba và Tuấn Khải không có thời gian nói chuyện với con nữa, con về nhà nhớ nói cho mẹ biết để mẹ không cần chuẩn bị bữa tối." Bởi vì sắp đến giờ cho nên Vương Thành cũng không rảnh mà để ý sắc mặt của Vương Nguyên, vội vội vàng vàng đi ra cửa.

"Tiểu Nguyên, anh...." Vương Tuấn Khải chần chừ ở lại, muốn giải thích rõ ràng với Vương Nguyên.

"Hai các con có chuyện gì thì để tối về nhà rồi nói. Tuấn Khải, nếu chúng ta còn không đi thì sẽ đến trễ mất." Vương Thành nhìn thấy con trai mình muốn nán lại, liền ngay lập tức quay lập cầm lấy tay con trai mà kéo đi.

"Tuấn Khải..." Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải dần dần biến mất sau cánh cửa, thân thể ngẩn ngơ vài giây rồi lấy áo ra khỏi công ty.

.

.

.

Thời điểm coi mắt, Vương Tuấn Khải bên ngoài vẫn duy trì bộ dáng lịch sự phép tắc nhưng trong lòng chỉ có mỗi hình ảnh của Vương Nguyên. Miễn cưỡng mà ăn bữa tối, trò chuyện cùng Đổng tiểu thư cho đến khi kết thúc. Trên đường về nhà Vương Thành liền hỏi Vương Tuấn Khải cô gái vừa rồi thế nào, có cảm giác gì không. Vương Tuấn Khải chỉ nói qua loa mấy câu cho qua chuyện, thật ra thì hình dáng cô gái đó như thế nào Vương Tuấn Khải cũng không biết.

Vương Thành thấy vậy cho rằng Vương Tuấn Khải không hài lòng thì cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ là nói sau này cho Vương Tuấn Khải giới thiệu tốt hơn.

"Mẹ, Tiểu Nguyên đâu?"

Vương Tuấn Khải sau khi về đến nhà, thấy chỉ có mỗi Lăng Uyển Như đang ngồi ở phòng khách trên ghế sa lon xem ti vi, lập tức lo lắng dò hỏi.

''Nó bảo hôm nay công việc quá mệt mỏi nê muốn đi ngủ sớm." Lăng Uyển Như giơ ngón tay lên chỉ về cửa phòng của Vương Nguyên.

"Con tìm Tiểu Nguyên có một ít chuyện." Vương Tuấn Khải thông báo với mẹ xong liền vội vàng đi vào phòng của Vương Nguyên.

"Bịch."

Vương Tuấn Khải vừa mới mở cửa đi vào, liền thấy Vương Nguyên nhanh chóng nhảy lên giường rồi dùng hăn che kín đầu. Vương Tuấn Khải không khỏi cười khổ, tiện tay đóng cửa lại rồi đi đến bên giường của Vương Nguyên.

"Nguyên Nhi." Vương Tuấn Khải giật giật cái chăn kéo xuống.

Vương Nguyên bên trong cũng không chịu thua kiên quyết giữ chặt cái chăn.

Vương Tuấn Khải nghĩ đây cũng không phải là cách liền dùng sức gật mạnh cái chăn xuống. Kết quả liền thấy Vương Nguyên hai mắt đỏ hoe, cắn chặt môi, vẻ mặt đầy ủy khuất.

"Nguyên Nhi, thật xin lỗi, thật xin lỗi. . ." Vương Tuấn Khải cúi người đem Vương Nguyên ôm thật trong ngực mình, không ngừng liên tục áy náy.

"Anh xem mắt cũng đã xem rồi, còn ôm người ta làm gì nữa?" Vương Nguyên nức nở nói rồi dùng sức đẩy Vương Tuấn Khải ra.

"Nguyên Nhi, em nghe anh nói..." Vương Tuấn Khải không hề buông Vương Nguyên ra mà ngược lại càng ôm càng chặt.

Vương Nguyên nghe anh nói như vậy liền mềm lòng, cũng không có đẩy Vương Tuấn Khải ra nhưng lại há miệng cắn lên bả vai của anh.

"Tê ~ Nguyên Nhi, hôm nay là ba đã an bài ngay từ đầu, anh không có biện pháp mà chối. Nữ sinh kia anh ngay cả tên cũng không có nhớ. . ." Vương Tuấn Khải đau kêu đau một tiếng, nhưng như cũ cánh tay vẫn không buông, mặc cho Vương Nguyên cắn mình, chẳng qua là gấp gáp giải thích.

Tâm trạng Vương Nguyên cũng dần dần bình tĩnh lại, buông tha cho bả vai của Vương Tuấn Khải.

"Nguyên Nhi, thật xin lỗi. . . Đều là ta không tốt."

Vương Tuấn Khải từng chút thả lỏng cánh tay, cúi đầu xuống liền nhìn thấy trong hốc mắt Vương Nguyên chứa đầy lệ quang, đau lòng mà đặt lên ánh mắt kia một nụ hôn.

"Khải, em biết anh chắc chắn sẽ không thích nữ sinh kia. Nhưng là, hôm nay ba an bài xem mắt, lần sau là đến lượt em, tương lai của chúng ta. . ."

Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải, trong mắt thoáng qua chút mê mang cùng lo âu. Từ nhỏ đến lớn, nữ sinh theo đuổi Vương Tuấn Khải đếm không hết, điều kiện tốt hơn c, lăngậu rất nhiều. Vương Tuấn Khải muốn động tâm đã thì đã sớm động tâm rồi, chứ không tới chờ tới bây giờ bị Vương Thành an bài đi xem mắt.

Cho nên Vương Nguyên cũng không lo lắng Vương Tuấn Khải sẽ thích người nữ sinh kia. Nhưng là bây giờ hai người bị thay phiên an bài xem mắt, nói rõ ra thì Vương Thành đã bắt đầu bận tâm chuyện hôn sự, vậy thì sau này hai người đối với chuyện này nên làm thế nào!

"Nguyên Nhi, anh muốn trước mặt ba mẹ nói rằng anh đích thị là gay,thử dò một chút phản ứng của hai người bọn họ." Vương Tuấn Khải biểu tình nghiêm túc nói.

"Nhưng là. . ." Vương Nguyên vẫn có chút do dự.

"Nguyên Nhi, không có nhưng nhị gì cả. Chúng ta muốn chung một chỗ thì nhất định phải vượt qua lần này!" Vương Tuấn Khải nâng lên cánh tay của Vương Nguyên, là muốn truyền cho cậu sức mạnh cùng dũng khí.

" Ừ." Vương Nguyên cũng kiên định gật đầu một cái.

"Vợ. . ."

Có được sự tín nhiệm của Vương Nguyên cùng với biện pháp giải quyết, Vương Tuấn Khải thần kinh một mực căng thẳng lúc này mới thả lỏng, buông lỏng toàn thân nằm đè lên người Vương Nguyên.

"Có đau hay không! ?" Vương Nguyên đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng vuốt vuốt xoa xoa vài cái trên bả vai của Vương Tuấn Khải, nơi đã bị mình cắn đến đỏ lên.


Sao dạo này hông thấy ai vote vậy ta, buồn quá =((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro